Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1603: Các ngươi lần lượt lên đi

Bên trong Sơn Hải Thần Điện.

Lục Trường Sinh lấy lò luyện đan và khoảng mười quyển trục còn chưa khắc họa trận pháp ra.

Một tay vừa khống chế lò luyện đan, vừa ném từng cây linh thảo không biết tên vào trong lò.

Một tay khác thì lại khắc từng nét trận pháp rồng bay phượng múa trên quyển trục.

Thạch Sinh đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Có phải sư tôn càng lúc càng quá rồi hay không? Thật sự có thể khắc trận pháp và luyện đan cùng một lúc được sao?"

Tiểu Hắc nhún vai nói: "Đi hỏi thử là biết ngay thôi?"

Hứa Dạ Minh ở một bên vội vàng khuyên ngăn: "Thôi bỏ đi, chờ sư tôn làm xong rồi lại hỏi sau cũng được. Sư tôn đang nhất tâm nhị dụng, dù là khắc trận pháp hay luyện đan thì đều cần hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, không thể bị quấy rầy, huống chi là làm hai việc cùng lúc."

Hành động này của Lục Trường Sinh đã khiến cho Hứa Dạ Minh bị dọa sợ.

Thật sự không sao cả!!!

Cái này ai mà quen cho nổi?!

Rồi hắn lại nhìn sang, nghiêng đầu nói: "Vì sao lại bị ảnh hưởng?"

Hứa Dạ Minh cười khổ.

Lúc này, Lục Trường Sinh dùng tay vỗ một phát vào lò luyện đan, ngay lập tức đã có một lượng lớn đan hương bay ra, mấy chục viên đan dược trong lò lẳng lặng nằm im bên trong.

Huống chi vào thời điểm mấu chốt sắp hoàn thành, Lục Trường Sinh còn nghiêng đầu nói chuyện với bọn họ...

Kết quả Hứa Dạ Minh vừa nói xong thì lại thấy Lục Trường Sinh nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi nói: "Cái này có gì mà quấy rầy, cũng không phải có người muốn tấn công ta, trả lời vài câu hỏi thì đã sao?"

Trên đời này có ai có thể làm được chuyện này?

Cũng vừa lúc hoàn thành xong một quyển trục trận pháp.

Thấy thế, Hứa Dạ Minh liền choáng váng, ngơ ngác chỉ tay vào lò luyện đan đang vận hành rất ổn định và quyển trục trận pháp, nói: "Sư tôn... Chẳng lẽ không bị ảnh hưởng gì sao?"

Mục Phù Sinh đứng cạnh vỗ vỗ bả vai Hứa Dạ Minh, cười nói: "Không sao đâu Hứa sư đệ, sư tôn vẫn luôn như vậy, quen dần là được rồi."

Càng có nhiều chuyện khiến cho Hứa Dạ Minh kinh ngạc hơn.

Hứa Dạ Minh: "..."

Ví dụ như chỉ trong thời gian một nén nhang, Lục Trường Sinh đã luyện chế ra được năm lò đan dược và mười ba quyển trục trận pháp.

Vừa luyện đan vừa khắc họa trận pháp quyển trục, hai loại này vốn không phải cùng một lĩnh vực.

Sau đó...

Sau đó còn vừa luyện chế đan dược, vừa khắc họa quyển trục trận pháp.

Sư tôn, người có muốn nghe lại những gì người vừa nói không?

"Được rồi, chúng ta nên đi ra thôi, có lẽ bọn họ đã chờ đến sốt ruột."

Nói xong, Lục Trường Sinh bóp vai xoa cổ, gương mặt tràn đầy dáng vẻ "mệt mỏi" mà nói: "Không thì lại phải tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy để luyện chế, quá mệt mỏi."

Vừa nói xong thì đại môn của Sơn Hải Thần Điện liền mở ra.

Rồi lại ném mấy chục bình đan dược và quyển trục trận pháp cho đám người Hứa Dạ Minh, nói: "Được rồi, các ngươi cầm dùng những thứ này đi. Nhớ là dùng tiết kiệm một chút đó!"

"Tiền bối không luyện chế đan dược sao? Hay là đã thay đổi ý định không đi nữa?" Bạch Kiêu nhíu mày.

Đám tứ đại thú tộc và người Phượng Minh tông đang chờ bên ngoài đều ngây ngẩn.

Đám người Lục Trường Sinh đi ra từ trong đó.

Hứa Dạ Minh: "..."

Bên ngoài.

Tuần Lưu nhìn Bạch Kiêu, hỏi: "Ngươi thật sự muốn dẫn hắn về tộc sao?"

Bạch Kiêu cười lạnh nói: "Muốn đi tìm chết thì cứ việc, đúng lúc chúng ta có thể tranh thủ thời gian thương lượng đối sách. Hắn định luyện chế đan dược, chắc phải mất thời gian rất dài."

Năm lò đan dược, mười ba quyển trục trận pháp, năng suất kinh khủng như vậy.

Trong lúc nhất thời, Hứa Dạ Minh cảm thấy những tên giả heo ăn thịt hổ, bày đặt che giấu thực lực trước kia đều chỉ là phế vật, sư tôn hắn mới chính là vua trang bức!

Rồi ngài còn nói với ta là quá mệt mỏi, quá tốn thời gian và sức lực.

Mà chỉ trong thời gian một nén nhang.

Lục Trường Sinh nhìn Bạch Kiêu, khó hiểu hỏi: "Vì sao lại không đi? Sao lại nói ta không luyện đan dược? Không phải đã luyện chế xong hết rồi sao?"

Bạch Kiêu: "..."

Bởi vì không biết đẳng cấp luyện đan và khắc họa trận pháp của Lục Trường Sinh cao đến mức nào. Cho nên bọn họ cho rằng tạo nghệ của Lục Trường Sinh cũng chỉ thuộc hạng tầm thường, chỉ biết cơ bản nhất cho nên mới làm nhanh như vậy.

Thế nên Bạch Kiêu cười lạnh nói: "Vậy chúng ta lên đường?"

Lục Trường Sinh gật đầu: "Dẫn đường đi."

Trên đường.

Tiểu Hắc nhìn Lục Trường Sinh, truyền âm hỏi: "Sư tôn, với tính cách thường ngày của ngươi thì đâu có làm như thế này? Không phải nên trực tiếp giết bọn họ để nhổ cỏ tận gốc, sau đó sưu hồn rồi đích thân đến nơi sao?"

Lục Trường Sinh trả lời: "Không cần thiết, nếu làm như vậy, chắc chắn đối phương sẽ ghi hận trong lòng. Dù sao sau này Hứa Dạ Minh cũng sẽ cai quản Ma Thú đại lục."

"Thứ nhất, bởi vì mối thù giết dòng dõi nên người của tứ đại thú tộc sẽ không chấp nhận bị cai quản."

"Đi theo chúng ta, tộc trưởng muốn nhìn xem rốt cuộc thì tên Nhân tộc cuồng vọng đó là ai." Một tên Thân Vương khác nhếch miệng cười lạnh nói.

Lục Trường Sinh không chút e dè nào mà gật đầu.

"Nghe nói ngươi muốn cai quản Ma Thú đại lục?" Một tên Thân Vương trong đó nhíu mày nói.

Đồng thời tại lối vào rừng rậm, có ba tên cường giả có cùng đẳng cấp, thậm chí còn mạnh hơn hai gã Thân Vương trước đó đang đứng chờ.

Khi bọn họ đến gần khu rừng rậm rạp này, Lục Trường Sinh đã cảm nhận được trong rừng có một chục luồng khí tức tương đối cường đại!

Mà dọc trên đường đi, Bạch Kiêu cũng đã truyền âm thông báo cho toàn tộc.

"Đương nhiên... Nếu như chấp nhận bị cai quản, vậy phải trấn áp bạo lực một chút. Đơn giản mà nói chính là đánh một gậy trước, sau đó lại cho một viên đường."

Hoàng Thiên nhíu mày nói: "Lỡ như không đủ thì sao? Người của Ma Thú đại lục vô cùng kiêu ngạo, sẽ không bằng lòng làm thuộc hạ."

Lục Trường Sinh cười: "Vậy nếu có một kẻ địch chung với bọn họ thì sao?"

Một kẻ địch chung?

Nghe đến đó, tất cả mọi người đều hiểu ra.

Thần giới!

Phải biết thanh danh của Thần giới ở Hỗn Độn giới cũng không quá tốt, dù sao trước đây hai bên cũng từng có chiến tranh.

Mà tham vọng muốn thống nhất Lục giới của Thần giới cho đến nay cũng chưa từng dập tắt...

Trong lúc nói chuyện với nhau, đám người đã đến đại bản doanh của Thất tinh Bạch Hổ tộc trước.

"Nếu như lợi ích khiến cho bọn hắn hài lòng, lại dùng thực lực để trấn áp, chỉ cần là người thông minh thì đều sẽ đồng ý hợp tác."

Lục Trường Sinh giải thích: "Nhớ kỹ, điều kiện tiên quyết đầu tiên cho một mối hợp tác lâu bền chính là cung cấp lợi ích mà bọn hắn muốn."

Đám người đều không hiểu.

Lục Trường Sinh đáp: "Mặc dù ta không thích mấy chuyện tranh đấu đoạt quyền đầy âm mưu quỷ kế, nhưng có nhiều lúc đúng thật là khá hữu ích."

Mục Phù Sinh hỏi: "Vậy là không giết, bọn hắn cũng chưa chắc thật lòng chấp nhận hợp tác mà?"

"Thứ hai, có vẻ như thiên phú của bọn hắn tại Ma Thú đại lục cũng không tệ, vẫn còn không gian trưởng thành. Nếu như giết cũng thật đáng tiếc, làm vậy thì thực lực của Ma Thú đại lục sẽ suy yếu đi."

Đi theo tên Thân Vương này, đám người Lục Trường Sinh đi đến một thác nước khổng lồ như có thể ngăn cách thiên địa.

Ở chỗ này, có một nam tử tóc trắng với thân hình cường tráng, lưng hùm vai gấu đang khoanh chân ngồi dưới thác nước. Dòng nước đổ xuống ầm ầm như trời sập, xối kịch liệt lên người nam tử, hắn nhìn về phía Lục Trường Sinh.

"Nói thử đi, ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?"

Lục Trường Sinh cười đáp: "Tính cách của ta không thích giải thích gì nhiều. Nếu không các ngươi lần lượt lên đi, xem có thể đánh bại được ta không?"

Lần lượt xông lên?

Ngay lập tức, ngoại trừ tộc trưởng ra, ba tên Thân Vương khác đều lao về phía Lục Trường Sinh!

Dám nói muốn cai quản Ma Thú đại lục, ai muốn lần lượt xông lên với ngươi!

Thấy thế, Lục Trường Sinh không hài lòng mà nói: "Không có võ đức đúng không?"

Sau đó hai tay hắn đè xuống đất.

Lập tức không hề có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, ba tên Thân Vương đang lao lên bị ép nện xuống mặt đất.

Cho dù vùng vẫy như thế nào thì cũng không thể bò dậy được!

Lục Trường Sinh nhếch miệng nói: "À, cũng không lợi hại lắm, vậy thì không đáng quan tâm."

Rồi hắn lại nhìn về phía tộc trưởng của Thất tinh Bạch Hổ tộc: "Bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận