Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 214 - Vân Hải Hãi Lãng trận

(Giải thích chuyện vì sao Tiểu Hắc từng đến cực bắc băng nguyên nhưng lại không thể dẫn đường, không quen thuộc. )

(Thời điểm Tiểu Hắc đến đây tu luyện Vạn Cổ Ma Thể, phong ấn bị buông lỏng, dẫn tới nhập ma, cũng không còn thanh tỉnh, tùy tiện đi lung tung cho nên Tiểu Hắc cũng không biết đường, chỉ là từng tới mà thôi. )

Trước khi Mộ Dung Sách xuất thế, Mộ Dung Mưu chính là thiên kiêu đứng đầu của Mộ Dung gia.

Tất nhiên có thiên phú không tầm thường.

Hiện giờ tu vi đã đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Dù sao Mộ Dung Mưu đã tu luyện sớm hơn Mộ Dung Sách không ít năm.

Mộ Dung Mưu từ trong đám người đi ra, đứng đối diện Diệp Thu Bạch, nhìn kiếm gỗ trong tay hắn mà không khỏi nhíu mày nói: "Ngươi chỉ dùng một thanh kiếm gỗ này?"

Diệp Thu Bạch cười khẽ: "Không đủ sao?"

Trên thực tế, đối phương áp không áp chế cảnh giới cũng không ảnh hưởng gì cả.

Hắn cũng là nhân vật thiên kiêu.

"Nghe nói ngươi rất am hiểu vượt cấp chiến đấu, ta đây cũng sẽ không áp chế cảnh giới, ngươi thấy thế nào?"

Hiển nhiên Mộ Dung Mưu không cho rằng chính mình sẽ thất bại.

Nhưng chính là loại này giọng điệu khiến cho Mộ Dung Mưu cảm thấy phẫn nộ.

Cho nên hắn không cho rằng bản thân sẽ thua trong tay Diệp Thu Bạch có cảnh giới thấp hơn mình!

Giọng điệu rất thản nhiên.

Cũng có kinh nghiệm chiến đấu với cường giả Hư Thần cảnh,

Hắn cảm thấy bản thân đang bị coi thường.

Giống như đang trần thuật một sự thật vậy.

Dù sao đều chỉ dùng một kiếm.

Diệp Thu Bạch cười như không cười.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Ánh mắt có chút châm chọc.

Tuy rằng sẽ bị đánh bại nhưng vẫn có thể chống đỡ một lúc.

Mộ Dung Mưu cầm trận kỳ, sắc mặt âm trầm nói: "Đã chiến đấu thì sẽ khó tránh sẽ dùng sức quá mạnh, ta nói như vậy hẳn là ngươi có thể hiểu rõ đi?"

Nghĩ đến đây.

Hiển nhiên Diệp Thu Bạch hoàn toàn không đặt hắn vào trong mắt!

Có từng gợn sóng quét về phía Diệp Thu Bạch!

"Ngươi có thể chứ?"

Vân Hải Hãi Lãng trận!

"Nói như vậy thì trận chiến này phân sinh tử sao?"

Đã nói là trận chiến phân sinh tử rồi.

Hắn cũng không nương tay vì cảnh giới Diệp Thu Bạch thấp hơn mình.

Đây là trận pháp mạnh nhất của Mộ Dung Mưu.

Nghe vậy, Mộ Dung Mưu càng thêm phẫn nộ.

Từng gợn sóng không ngừng bành trướng theo tiếng Mộ Dung Sách bấm tay niệm thần chú!

Đến cuối cùng hóa thành một cơn sóng biển kinh thiên.

Sóng biển cuồn cuộn trong không gian này, nhanh chóng tràn đến chỗ Diệp Thu Bạch!

Cuồng vọng đến cực điểm!

Từng cây trận kỳ quay chung quanh Diệp Thu Bạch, bắt đầu xoay tròn!

Mộ Dung gia chuyên về trận pháp, đây là chuyện các vực đều công nhận.

Hai tay Mộ Dung Mưu múa máy, có từng cây trận kỳ bay ra.

Trận chiến sinh tử mà còn nghĩ tới chuyện nương tay, đầu óc có hố mới có thể làm được chuyện này.

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực!

Nhưng ai là sư tử, ai là thỏ đây?

Còn chưa biết.

Thành chủ Bắc Nguyên thành cũng cảm khái nói: "Mộ Dung gia chủ, thật sự là thiên tài xuất hiện lớp lớp nha."

Lão giả Phật môn cũng chắp tay trước ngực, gật đầu nói: "A Di Đà Phật, lão hủ đã từng gặp qua Vân Hải Hãi Lãng trận, trận pháp mà Mộ Dung thí chủ thi triển ra đã có được tinh túy."

Vân Hải Hãi Lãng.

Trận hóa biển mây dùng uy thế của sóng biển nghiền áp địch nhân!

Dù dùng làm trận vây khốn hay là sát trận đều là một trận pháp vô cùng cường đại!

Từng tia từng tia kiếm ý trực tiếp đâm xuyên Vân Hải Hãi Lãng trận!

Băng băng băng!

Giống như trăm hoa nở rộ, kiếm ý lấy Diệp Thu Bạch làm trung tâm bắn nhanh ra xung quanh.

Kiếm ý của Kiếm Tông ầm ầm bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Lúc này Diệp Thu Bạch đang ở trong trận pháp bắt đầu phóng thích hơi thở.

Thâm chí cả không gian chung quanh cũng bắt đầu sinh ra từng sóng gợn!

Hồng Anh cũng nói: "Chắc chắn."

Diệp Thu Bạch đang rơi vào trận pháp cũng cười nói: "Tiểu Hắc, ngươi so trận pháp của hắn với sư tôn sao? Hai bên vốn không cùng một thứ nguyên đâu."

Mộ Dung Mưu nghe mà sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn ngập lửa giận.

"Thân hãm sát trận mà còn có dám thảnh thơi nói chuyện phiếm? Thật sự không sợ chết sao?"

Tiếng Diệp Thu Bạch từ trong trận pháp truyền ra.

"Hình như cái trận pháp này còn chưa đủ để giết ta."

"Vậy ngươi thử phá trận rồi nói tiếp!"

Giờ phút này hai tay Mộ Dung Mưu nắm chặt!

Sóng biển xung quanh càng dao động, dập dìu mãnh liệt hơn.

Ninh Trần Tâm cười lắc đầu: "Tất nhiên rồi."

Tiểu Hắc vò đầu, chất phác nói: "Hình như trận pháp này không có lợi hại như trận pháp của sư tôn."

Mấy người Thảo Đường tự nhiên cũng nghe được lời đối phương nói.

Không biết thật tình hay giả ý nhưng là trong mắt Mộ Dung Diệc ánh lên sự hài lòng, gật đầu nói:" Vân Hải Hãi Lãng trận của Mưu nhi là hắn át chủ bài của hắn, tạo nghệ bực này, trong gia tộc không mấy người có thể vượt qua hắn."

Nghe lời hai đại cường giả khen tặng.

Trận pháp thuộc hàng Địa giai thượng phẩm.

Giống như ánh mặt trời lóe lên trong đêm đen mù mịt.

Đêm đen chính là Vân Hải Hãi Lãng trận, kiếm ý xuyên thấu qua giống như từng luồng từng luồng ánh mặt trời!

Thấy một màn thế này, Mộ Dung Mưu kinh hãi!

Chỉ mới phóng thích kiếm ý mà đã chọc thủng Vân Hải Hãi Lãng trận của hắn rồi.

Trập pháp đã bị phá!

Sắc mặt Mộ Dung Diệc đang đứng xem cũng trầm xuống.

Vân Hải Hãi Lãng trận là sát trận và cũng là vậy trận.

Sóng biển xung quanh trùng điệp khiến người bên trong hít thở không thông, khiến hành động của đối phương bị ảnh hưởng.

Sóng biển liên miên không dứt nhờ đặc tính của thuộc tính thủy khiến người bị vây bên trong không thể dễ dàng đánh tan trận pháp!

Chỉ có thể chậm rãi bị sóng biển đè ép mà chết hoặc là không thể hô hấp được nữa mà tử vong.

Nhưng mà Diệp Thu Bạch chỉ phóng thích kiếm ý chứ chưa hành động gì cả, vậy mà đã có thể đâm thủng Vân Hải Hãi Lãng trận?

Kiếm ý của Kiếm Tông khủng bố như thế này thật sao?

Tông chủ Ẩn Kiếm tông Lâm Hòa Phong tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: "Đừng bao giờ khinh thường kiếm tu."

"Kiếm ý thường là thủ đoạn công kích mạnh nhất của một tên kiếm tu, rất khó ngăn chặn!"

"Huống hồ hiện giờ Diệp tiểu hữu đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tông!"

Ngôn viện trưởng nhìn bộ dạng của Lâm Hòa Phong, không khỏi thầm phun nhổ trong lòng, nói: "Ngươi làm như Diệp Thu Bạch là đệ tử của ngươi vậy?"

Lâm Hòa Phong cười thành tiếng: "Ha ha ha! Kiếm tu trong thiên hạ đều chung một nhà nha."

Mộ Dung Mưu cắn răng, hắn không tin trong tình huống cảnh giới chênh lệch lớn như vậy mà trận pháp mạnh nhất của mình bị dễ dàng công phá như thế.

Hắn xòe hai bàn tay đan vào nhau rồi nắm chặt.

Sóng biển xung quanh từng bước ép sát, vây chặt Diệp Thu Bạch!

Nhưng mà sóng biển lại không cách nào chống nổi kiếm ý của Kiếm Tông.

Nếu nói sóng biển xung quanh là thủy thuẫn thì từng tia kiếm ý đang công kích chính là đầu mâu công kích cực hạn, không gì ngăn chặn nổi!

Khiến tầng tầng thủy thuẫn vỡ nát!

Ngay sau đó kiếm gỗ trong tay Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng chém về phía trước.

Một đạo kiếm ý hóa thành kiếm mang trực tiếp đánh tan Vân Hải Hãi Lãng trận.

Để lộ ra bóng dáng nhẹ nhàng, tiêu sái của Diệp Thu Bạch bên trong.

Chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: "Chỉ có chút bản lĩnh này sao?"

"Nếu phân sinh tử, kết cục của ngươi đã được xác định."

Nói xong, Diệp Thu Bạch liền đạp bước phóng nhanh về phía Mộ Dung Mưu.

Cả người như hóa thành một thanh kiếm sắc bén cắt qua không gian, nhắm thẳng tới Mộ Dung Mưu!

Giờ phút này.

Mộ Dung Diệc cũng xuất hiện trước người Mộ Dung Mưu.

Nhưng Diệp Thu Bạch không chỉ không ngừng lại mà còn lấy Ám Ma kiếm ra.

Tốc độ của hắn tăng vọt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận