Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1160 - Đốt cháy giai đoạn, Mục Thích đứng đầu!

. . . .

Thác nước xối xuống dòng sông bắn lên bọt nước khổng lồ.

Không khí dần dần nóng lên, mặt sông bắt đầu có hơi nước bốc lên, từng luồng từng luồng phiêu đãng.

Mục Thích cũng bắt đầu thở hổn hển, sắc mặt chậm rãi ửng hồng, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống.

Diệp Thu Bạch nhìn hai người từ trong rừng rậm rậm rạp đi ra, híp mắt lại nói:

"Xem ra... Giám Sát Thánh Điện các ngươi cũng không có ý định chính thức trải qua cuộc tuyển chọn vào chín tháng sau?"

Ngải Tuyết vỗ vỗ bả vai Ngưu Trọng, cười lạnh nói:

"Cũng không có ai quy định không thể làm như vậy."

"Ngươi không đánh, Ngưu Trọng biết đánh."

Loại khí tức này không phải kiểu từng bước tu luyện, cảnh giới vững chắc.

"Vậy xem ra không thể không đánh?"

Khí tức trên người hắn cảm giác không bình thường lắm.

"Hay cho một câu đao kiếm không có mắt."

"Sư tôn, vậy đánh đi."

Huống hồ ta chỉ mang theo đệ tử đến kiểm nghiệm thực lực hiện tại đã đạt tới trình độ nào.

Mà khí tức này cuồn cuộn, áp đảo khí tức của Mục Thích nhiều, nhưng lại cực kỳ phân tán, không ngưng thực.

Diệp Thu Bạch trào phúng cười nói:

Phương pháp tốt nhất chính là tìm người đồng thời tham gia tuyển chọn luận bàn, nhưng... Dù sao cũng là đao kiếm không có mắt.

Diệp Thu Bạch nhìn thoáng qua Ngưu Trọng, khẽ nhíu mày.

Mục Thích gật đầu, ngưng trọng nói:

Ngải Tuyết nghiêm túc nói:

"Không phải sư tôn đã nói kiếm tu cần phải muốn trưởng thành trong thực chiến sao?"

Không đợi Diệp Thu Bạch hoàn toàn hiểu ra thì Mục Thích đã chủ động xin đi giết giặc:

Diệp Thu Bạch nhìn Mục Thích, thản nhiên nói: "Ngươi đã hiểu chưa?"

Biểu tình cực kỳ nghiêm túc:"Sẽ không làm sư tôn mất mặt!"

"Vậy ngươi đi đi, nhớ kỹ những gì ta dạy."

Ngải Tuyết nhíu mày nói:

Mặc dù Mục Thích có thiên phú kém hơn Ngưu Trọng nhưng lại có một trái tim cực kỳ thích hợp với kiếm đạo.

Lúc nói tới đây, khóe miệng Diệp Thu Bạch nhếch lên, vừa cười vừa nói:

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch nở nụ cười, hắn biết mình không nhìn lầm người.

"Kiếm tu các ngươi đều cuồng vọng như vậy sao?"

Ngải Tuyết nghe vậy nhíu mày, cười lạnh một tiếng nói:

"Ngươi cảm thấy ngươi thật sự có thể hạn chế được ta?"

Kiếm tâm đối với kiếm tu mà nói còn quan trọng hơn thiên phú tu đạo!

"Đã như vậy chúng ta cũng tới luận bàn một chút?"

Diệp Thu Bạch nhàn nhạt liếc nhìn Ngải Tuyết, đứng một bên ngoái đầu nhìn về phía chiến trường của Mục Thích và Ngưu Trọng:

"Đừng nghĩ đến việc hạn chế hành động của ta, Mục Thích cũng không cần ta giúp đỡ, huống hồ..."

Mục Thích gật đầu:

Đây là thanh kiếm mà Diệp Thu Bạch từng sử dụng ở Man Hoang Giới Vực, bây giờ cho Mục Thích sử dụng rất thích hợp.

Ám Ma Kiếm.

Dứt lời liền đổi kiếm gỗ thành một thanh trường kiếm đen kịt.

Thấy Diệp Thu Bạch không có phản ứng mình, Ngải Tuyết hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.

Mục đích nàng tới nơi này là muốn phế bỏ người cạnh tranh trước!

Ngay lúc này trong tay Ngưu Trọng có thêm một thanh thiết côn, nhìn Mục Thích nhếch miệng cười nói:

"Mục Thích, dưới sự dạy dỗ của sư tôn ta, ta đã trở nên rất mạnh, tuy rằng niệm tình cùng thôn ta không đành lòng giết ngươi, bất quá vì tiền đồ chỉ có thể làm theo."

Mục Thích nhìn thiết côn trong tay Ngưu Trọng, thấy bề mặt côn có hoa văn hỏa diễm phủ kín, hắn ngưng trọng nói:

"Ngưu đại ca, mới ba tháng mà ngươi đã thay đổi nhiều như vậy, sư tôn nói với ta, cho dù ngày sau bước lên con đường tu đạo cũng không được quên sơ tâm..."

Ngưu Trọng cười to nói:

"Sư tôn ta cũng dạy ta, một tướng công thành vạn cốt khô, dưới chân cường giả luôn là vô số xương khô."

Nói xong Ngưu Trọng cầm chặt trường côn, nhanh chân vọt về phía Mục Thích!

Diệp Thu Bạch chỉ đành yên lặng.

Một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Lời Ngải Tuyết nói cũng không sai.

"Ngươi hiểu không, bọn họ sống trong Phù Sinh Đồ, căn bản không ảnh hưởng gì đến chúng ta, chỉ là một công cụ để chúng ta hoàn thành khảo nghiệm mà thôi!"

Nghe đến đây, Ngải Tuyết đột nhiên cười to nhìn Diệp Thu Bạch nói:

Đến lúc đó không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra...

Nhưng đối với người bình thường chưa tu luyện vững chắc cơ sở mà nói là tiêu hao sinh mệnh và tiềm năng quá độ!

Có thể sau này không thể đột phá cảnh giới nữa!

Ngải Tuyết lạnh mặt, không chút tình cảm nói:

"Bọn họ vốn là người bình thường, cho dù ngày sau không thể tu luyện nữa thì cảnh giới hiện tại đã đủ cho bọn họ ở chỗ này tạo phúc một phương, hơn nữa còn có thể gia tăng mấy chục năm tuổi thọ, bọn họ nên cảm kích ta mới đúng."

"Nhưng bọn họ vốn có thể đi xa hơn!"

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trầm xuống, tiếp tục nói:

"Hơn nữa một người từ đáy giếng bò ra nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài rồi lại ngã xuống, ngươi nói bọn họ làm sao chịu đựng được?"

Một khi thấy được cảnh sắc bên ngoài, sẽ sinh ra dục vọng khổng lồ.

Khi không thể thực hiện được điều mình muốn, thậm chí ngay cả khả năng truy cầu cũng không còn... như vậy người đó sẽ không chịu nổi.

Loại đan dược này Mộc Uyển Nhi có tùy tiện luyện chế một đống.

Tử Phủ cảnh đỉnh phong... Hơn nữa khí tức rời rạc như thế, rõ ràng là dùng đan dược đốt cháy giai đoạn!

"Ngươi vì khảo nghiệm mà ngay cả tiền đồ của bọn họ cũng không để ý sao?"

Thấy cảnh này, Diệp Thu Bạch biến sắc, quay đầu nhìn Ngải Tuyết cách mình không xa, âm trầm nói:

Khí tức Tử Phủ cảnh đỉnh phong cũng bùng nổ!

Trong quá trình vọt tới, trường côn trong tay hắn dấy lên hỏa diễm.

Cuộc chiến giữa Mục Thích và Ngưu Trọng vẫn còn đang tiếp diễn.

Lúc này Ngưu Trọng đã vọt tới trước mặt Mục Thích, trường côn hừng hực hỏa diễm mãnh liệt đánh ra.

Trường côn còn chưa chạm vào thân thể thì quần áo của Mục Thích đã bắt đầu bốc cháy.

Nhưng hắn không có thời gian quản chuyện quần áo.

Ám ma kiếm trong tay Mục Thích có kiếm ý quấn quanh!

Mặc dù cảnh giới chênh lệch mang đến áp lực khổng lồ, không thở nổi, nhưng Mục Thích vẫn cắn răng vung ra Ám ma kiếm!

"Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ nhất!"

Một tiếng quát khẽ, Ám Ma Kiếm va chạm với trường côn!

Ầm ầm!

Hỏa diễm khuếch tán, kiếm ý ngang dọc, cây cỏ chung quanh bị đốt và bị chặt đứt tán loạn!

Chỉ là không chống đỡ được bao lâu, Mục Thích bị một côn của Ngưu Trọng đánh bay ra ngoài.

Vẽ một đường cong hoàn hảo trong không trung rồi rơi xuống nước!

Ngưu Trọng nhìn nước sông bốc hơi nóng mà lớn tiếng cười nói:

"Thế nào Mục Thích, lúc trước chọn sai sư tôn, ngươi đã thấy sự chênh lệch chưa?"

Chỉ có thể nói là trình độ sư tôn của ngươi không được!

Nghe những lời này, Diệp Thu Bạch không có phản ứng gì.

Ngay cả lời nói nhục nhã của tiểu bối cũng chịu không nổi còn tu kiếm gì nữa.

Phù phù!

Mục Thích từ trong nước nhảy ra, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngưu Trọng nói:

"Thu lời nói của ngươi lại!"

"Như thế nào? Ngươi còn không phục? Không phải sự thật đã bày ra trước mắt rồi sao?"

Nói tới đây, Ngưu Trọng đột nhiên sửng sốt.

Chỉ thấy kiếm ý trên người Mục Thích vậy mà bắt đầu chậm rãi uốn lượn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận