Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 354 - Tà tộc đâu? Đi đâu vậy?

Nhìn thấy Lục Trường Sinh đứng dậy.

Liễu Tự Như lộ ra nụ cười như thực hiện được âm mưu.

Hắn biết.

Tuy rằng trông Lục Trường Sinh có vẻ không để ý tới những người khác.

Thậm chí còn không muốn quản chuyện của đệ tử.

Nhưng thật ra Lục Trường Sinh luôn luôn tìm hiểu tin tức về các đệ tử của mình.

Đồng thời cũng sẽ chú ý tới bọn họ.

Cho nên.

Liễu Tự Như nhún vai, giọng điệu khinh miệt nói: "Một ngón tay của ta là có thể nghiền nát bọn chúng."

Liễu Tự Như nghe được lời này, một lúc sau mới phản ứng.

Nghe có vẻ trâu bò đó.

Nói xong, không đợi Liễu Tự Như đáp lời, Lục Trường Sinh liền biến mất tại chỗ.

Liễu Tự Như buông tay, nói: "Cao nhất là một tên Tà tộc cấp Thống lĩnh Phân Thần cảnh, còn lại là bảy tên Tà tướng Đế cảnh cùng với vô số tà binh Hư Thần cảnh."

"Cái gì mà không thành vấn đề?"

Liễu Tự Như có thể kết luận, chỉ mình nói ra lời này thì chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ ra tay làm gì đó.

Hắn sửng sốt nói.

Phân Thần cảnh?

"Liễu Tự Như, đám Tà tộc sắp tiến công kia có cảnh giới như thế nào?"

"Vậy thì không thành vấn đề."

Nhưng mà... Đúng là ở trước mặt Lục Trường Sinh mình rất là yếu.

Lục Trường Sinh lắc lắc đầu hỏi: "So với thực lực của ngươi thì thế nào?"

Không được!

"Không đúng nha! Sao lời này chói tai thế?"

Mặt Liễu Tự Như tối sầm, trong mắt Lục Trường Sinh mình thật sự yếu ớt vậy sao?

Lục Trường Sinh và Liễu Tự Như đi tới một chỗ gần Thiên Linh giới vực.

Dọc theo đường đi, tùy ý xuyên qua không gian.

"Chính là nơi này?"

Ta cũng rất mạnh!

Liễu Tự Như tối sầm, nói: "Có ý gì?"

Mình cần phải biểu hiện trước mặt Lục Trường Sinh!

Nếu không phải mình đánh không lại cái tên này.

Liễu Tự Như thề!

Lục Trường Sinh ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Ngươi đừng nóng giận, ta không có ác ý, ta chỉ muốn xác nhận lại, nếu ngươi không chắc thì ta sẽ bố trí một vài trận pháp cho an toàn."

Ta là Liễu Tự Như, Ngũ tinh chấp sự của Ám Vực. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Liễu Tự Như gật gật đầu nói: "Dựa theo tốc độ của bọn chúng thì một nén nhang nữa sẽ tới đây."

Lục Trường Sinh gật gật đầu, muốn bố trí trận pháp, như vậy sẽ đảm bảo hơn một chút.

Nhưng suy nghĩ một lúc thì hắn lại hỏi: "Bọn chúng thật sự yếu hơn ngươi sao?"

Dưới sự chỉ dẫn của Liễu Tự Như.

Loạn lưu chạm vào thân thể bọn họ chỉ như một con gió bình thường mà thôi.

Nhưng đối với Lục Trường Sinh và Liễu Tự Như mà nói thì đúng là không có bất kỳ tác dụng nào.

Nơi này tràn ngập không gian loạn lưu.

Hắn tuyệt đối sẽ đánh tên này thành đầu heo!

Cái gì mà đừng nóng giận, không có ác ý?

Hắn có biết những lời này đã có lực sát thương rất lớn rồi không!

Còn bố trí trận pháp?

Này này.

Ngươi cẩn thận như thế làm gì!

Nói thật.

Sau một thời gian quan sát, tính cách của Lục Trường Sinh quả thực là cẩn thận quá mức.

Tuy rằng nói sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực.

Liễu Tự Như buông tay nói: "Vậy giải quyết bọn chúng sao?"

Nhưng mà ngày nào có sương mù dày đặc quá thì vẫn cảm giác không khoẻ.

Giống như người trên địa cầu đã sớm quen với bầu không khí ô nhiễm trong các thành thị.

Nói theo một cách khác.

Nhưng đối với một ít thứ gì đó vẫn có thể cảm thấy không thoải mái.

Tuy rằng đã rất mạnh.

Liễu Tự Như lắc đầu cười khẽ.

Thật sự là một người ngạo kiều.

Nhưng có thể làm đệ tử của Lục Trường Sinh.

Bọn họ rất may mắn.

Lúc này.

Sắp qua một nén nhang.

Lục Trường Sinh và Liễu Tự Như có thể cảm giác được.

Một cỗ hơi thở tà dị khổng lồ đang hướng về phía bọn họ.

Lục Trường Sinh không chút cảm xúc, chỉ khẽ nhíu mày nói: "Cỗ hơi thở này thật sự khiến người ta không thoải mái."

Lục Trường Sinh "Hừ" một tiếng: "Ta chỉ không muốn có chuyện lại phải đi chùi đít cho bọn hắn!"

"Ngươi rất quan tâm đệ tử của mình nha."

". . . . . ." Liễu Tự Như hài hước nhìn Lục Trường Sinh, nói:

Đúng, chính là loại này. . . . . .

Đạn hạt nhân đánh tế bào!

Nhưng hành động của Lục Trường Sinh đã không thể nói là toàn lực nữa mà đại pháo đánh muỗi!

"Muốn ta ra tay hay không?"

Đúng bày ra thực lực của chính mình!

Như vậy cũng có thể đủ vãn hồi chút hình tượng của chính mình trong lòng Lục Trường Sinh.

Nghe Liễu Tự Như nói, hai mắt Lục Trường Sinh lập tức sáng lên: "Thật sự quá tốt rồi!"

Nếu không phải mình ra tay thì có thể tránh được chút nhân quả!

Chẳng phải quá tốt sao?

Không đúng . . . . .

Lục Trường Sinh suy nghĩ lại.

Lỡ như Liễu Tự Như dùng chuyện này để kể công với mình.

Dùng chuyện này kêu hắn gia nhập Ám Vực thì nên làm gì đây?

Chẳng phải càng mệt mỏi?

Lục Trường Sinh cân nhắc lợi và hại.

Thực lực của Ám Vực trong miệng Liễu Tự Như nhất định mạnh hơn đám Tà tộc ngoại vực này rồi.

Từ thời điểm đầu tiên mà hắn nhắc tới Tà tộc ngoại vực thì giọng điệu và sự thờ ơ trong ánh mắt đã nói lên tất cả.

Nhân quả đối với người và thế lực càng mạnh thì sẽ có ảnh hưởng càng lớn hơn.

Cho nên Lục Trường Sinh quyết định tự mình ra tay.

"Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là chuyện đệ tử ta, vẫn nên do người làm sư tôn ra tay."

Nghe vậy.

Liễu Tự Như nhún vai lui về phía sau.

Đạo lý này hắn có thể chấp nhận.

Chỉ đáng tiếc là không thể bày ra thực lực.

Nhưng có thể quan sát thực lực của Lục Trường Sinh lần nữa, không tồi.

Mà một tên Tà tộc Phân Thần cảnh nho nhỏ.

E là còn chưa đủ để Lục Trường Sinh phát lực nha . . . .

Lúc này.

Từng sinh vật có hai cánh, thân hình khác nhau tiến tới nơi này!

Đi trước nhất chính là tên Tà tộc cấp Thống lĩnh!

Chỉ thấy hai mắt hẹp dài của hắn híp lại nói: "Chủng tộc cấp thấp? Sao các ngươi lại ở chỗ này?"

Lục Trường Sinh tiến lên một bước.

Bàn tay nắm chặt, có một thanh kiếm gỗ xuất hiện trong tay Lục Trường Sinh.

Chỉ thấy hắn cười nói: "Ngươi có thể hiểu ý ta sao?"

Nhìn kiếm gỗ trong tay Lục Trường Sinh.

Tên Tà tộc cấp Thống lĩnh này cười lạnh một tiếng nói: "Nhân loại, ngươi biết thân phận của chúng ta sao?"

Lục Trường Sinh lắc đầu.

"Không muốn biết."

"Cũng không cần phải biết."

"A?" Thống lĩnh sửng sốt, hỏi: "Vì sao không cần biết."

Lúc này.

Kiếm gỗ trong tay Lục Trường Sinh nhúc nhích.

Kiếm quang chợt lóe!

Tên thống lĩnh này vẫn mang ánh mắt khó hiểu, miệng hình còn đang mở thì đầu và thân thể đã chia lìa.

Chết rồi, chết mà không kịp phản ứng gì cả!

Lục Trường Sinh cầm kiếm gỗ.

Một bộ áo bào trắng.

Đi không gian loạn lưu như tản bộ trong sân vắng.

Bước chân dẫm nhẹ tiến về phía trước.

"Người chết thì không cần biết quá nhiều."

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh dời mắt nhìn về đám Tà tộc còn lại.

Ánh mắt của đám Tà tộc còn lại tràn ngập sự hoảng sợ!

Trong đó, mấy tên Tà tướng thất thanh nói: "Vì sao nơi này lại có người tu đạo nhân tộc cường đại thế này?"

Hắn vừa dứt lời thì Lục Trường Sinh giơ một ngón tay ra.

Một đạo kiếm ý sắc nhọn sát nhập vào trong đám Tà tộc.

Tàn sát!

Không hề trì hoãn chút nào!. . . . . . . . . . . . . . . .

Bên kia.

Thiên Linh giới vực.

Mạn Vô Cương chắp hai tay sau lưng, nhìn không trung, buồn bực nói: "Vì sao mà Tà tộc còn chưa tới đây?". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận