Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 345 - Như thế nào thật, như thế nào là giả?

Ở Sơn môn có một lão giả nằm trên ghế.

Đôi tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại.

Từ trên người lão giả này, không hề cảm nhận được bất kỳ hơi thở thuộc về người tu đạo nào!

Giống như lão chỉ là một lão giả bình thường mà thôi.

Lúc Lâm Giới đi tới, hắn khom người chắp tay với lão giả.

Mộ Tứ Sinh ngựa quen đường cũ làm theo.

Diệp Thu Bạch thấy thế, cùng Thạch Sinh và Tiểu Hắc làm động tác tương tự.

Khi ba người chuẩn bị theo Lâm Giới tiến vào sơn môn Tinh Vẫn Kiếm Tông thì lão giả như nói mê lên tiếng:

Lão giả lẩm bẩm tự nói, mở mắt ra.

Đồng thời còn có một tia tinh quang lập loè.

Nói xong, Diệp Thu Bạch liền tiếp tục theo Lâm Giới tiến vào sơn môn.

Có cũng chỉ là khiến lòng người cảm thấy giật mình hoảng hốt.

"Còn các ngươi cùng lão nhân ta xưa nay không quen biết, cũng không phải người Kiếm Tông, vì sao lại hành lễ?"

Nếu Diệp Thu Bạch cảm nhận được cỗ kiếm ý.

"Tiểu tử Lâm Giới bởi vì là người Kiếm Tông nên hành lễ đối với ta cũng không có gì lạ."

Tinh quang lập loè chói mắt.

Diệp Thu Bạch dừng bước, không có quay đầu lại, đưa lưng về phía lão giả cười nói: "Kính già yêu trẻ vốn chính là lễ phép nhân gian, không phải mỗi người đều nên làm sao?"

"Mộ Tứ Sinh tới nhiều lần rồi, là khách nhân của Tinh Vẫn Kiếm Tông, hẳn là nên hành này lễ."

Trong đôi mắt cũng không có sự vẩn đục của tuổi già.

"Đúng vậy, đây vốn là nhân chi sơ, hiện tại không biết có bao nhiêu người đã quên mất rồi . . . . ."

"Kính già yêu trẻ, lễ phép nhân gian?"

Lão giả lại nhắm lại mắt, khóe miệng hơi cong lên, mặt mang ý cười.

Quanh thân thể lão giả thân xuất hiện một cổ kiếm ý ngập trời rồi nhanh chóng biến mất!

Nhất định kinh ngạc cảm thán, cỗ kiếm ý này thậm chí còn mạnh hơn kiếm ý của Thiên Ma Kiếm Thánh và Tứ Tuyệt Kiếm Thánh không ít!

Hành lễ chỉ xuất phát từ chuyện chu toàn lễ nghi mà thôi.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Sư tôn của Lâm Giới chính là tông chủ Tinh Vẫn Kiếm Tông, Kiếm Vô Phong.

Trên đường.

Tiểu Hắc, Thạch Sinh cùng với Mộ Tứ Sinh bên ngoài chờ.

"Thật sự là một hài tử không tồi . . . . . ."

Trọng Kiếm Vô Phong.

Giờ phút này, có một nam tử rung niên đang ngồi trên mặt đất, đang dùng một tấm vải bố trắng lau mộ thanh trọng kiếm đang đặt trên gối.

Lâm Giới xin chỉ thị xong liền mang theo Diệp Thu Bạch tiến vào bên trong.

Lâm Giới giải thích: "Lão giả kia do sư tôn ta mang về Tinh Vẫn Kiếm Tông, từ lúc đầu đã nằm ở nơi đó, các đệ tử đều không biết thân phận của người này, cũng không ai dám quấy rầy."

Đồng dạng cũng là một trong số ít những người có cảnh giới kiếm đạo đạt tới vô thượng chi cảnh.

Năm người đi tới Phá Vân phong.

Tiến đến bên ngoài đại điện Tông chủ.

Như thế cũng không có quan hệ gì với hắn.

"Được rồi, nếu ngươi muốn hành hương thì ta mang ngươi tới xin chỉ thị của sư tôn trước."

Hai người xưa nay không quen biết, không cần phải biết làm gì.

Còn chuyện liên quan đến lão giả thì Diệp Thu Bạch cũng không có một chút hứng thú nào.

Lại tản ra vô thượng kiếm ý!

Diệp Thu Bạch nhìn thanh trọng kiếm này, rõ ràng nhìn thấy nó không có dính chút tro bụi.

Nhưng nam tử trung niên vẫn nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận lau chùi chuôi trọng kiếm này.

Chỉ có người yêu kiếm mới có thể tiến xa trên kiếm đạo.

Đây không phải điều kiện duy nhất nhưng lại là điều kiện tất yếu.

Có thể cẩn thận chăm sóc bội kiếm của chính mình như thế.

Nam tử trung niên này tuyệt đối là một kiếm tu cực kỳ cường đại.

Trong lúc Diệp Thu Bạch đang suy nghĩ thì Lâm Giới đi đến trước mặt nam tử trung niên, khom người chắp tay nói: "Sư tôn, ta đã đưa Diệp Thu Bạch đến."

Nhưng mà nam tử trung niên lại không có ngẩng đầu.

"Lời này cũng không có sai, nhưng có đôi khi đôi mắt đang lừa chính mình."

"Có người nói, mắt thấy là thật."

Kiếm Vô Phong mở miệng.

Lúc này.

Từ tấm khăn trắng tinh không tì vết bẩn lại có không ít gì đó tựa như tro bụi bị tẩy ra.

Diệp Thu Bạch lại kinh ngạc phát hiện.

Ngay sau đó đứng dậy, trước tiên cũng không có nhìn Lâm Giới.

Giống như xem hai người Lâm Giới và Diệp Thu Bạch không tồn tại vậy.

Trực tiếp lướt qua hai người, ra khỏi đại điện.

Lâm Giới và Diệp Thu Bạch đi theo.

Đi tới một cánh rừng.

Trong cánh rừng có một hồ nước suối trong vắt.

Nước suối tràn ngập kiếm ý!

Cỗ kiếm ý này khiến sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên kinh hãi!

Kiếm Vô Phong nhúng khăn lau chùi trọng kiếm vào trong hồ nước, cẩn thận giặt sạch.

Cẩn thận quan sát trọng kiếm một hồi, xác nhận không còn vết bẩn mới gật gật đầu.

Hơi hơi ngẩng đầu.

Nam tử trung niên ánh mắt có biến hóa.

Rốt cuộc, ở một canh giờ qua đi.

Lâm Giới lại một chút không có để ý, chỉ là đứng thẳng thân mình, lẳng lặng chờ.

Giống như không hề nghe Lâm Giới nói chuyện vậy, vẫn lau lau chùi chùi trọng kiếm đặt trên hai gối.

"Chính như tấm khăn trắng này, các ngươi cho rằng kiếm của ta rất sạch sẽ, nhưng bay giờ lại tẩy ra được chất bẩn."

Diệp Thu Bạch ngẩn người.

Giống như bắt được thứ gì đó vậy.

Bắt đầu rơi vào một loại cảnh giới cực kỳ huyền diệu.

Đây là thiên nhân chi cảnh!

Lâm Giới sửng sốt.

Kiếm Vô Phong thì giặt khăn xong rồi cất đi, nhìn về phía Diệp Thu Bạch, trong ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.

Có khi mắt thấy là thật.

Có khi mắt thấy lại là giả.

Như vậy làm như thế nào mới có thể phán đoán như thế nào thật, như thế nào là giả?

Đáp án rất rõ ràng.

Dụng tâm mà cảm thụ.

Diệp Thu Bạch sớm đã lĩnh ngộ Kiếm Tâm Thông Minh.

Lời nói của Kiếm Vô Phong vô tình giúp kiếm tâm của hắn lại được rèn luyện thêm một nữa.

Kiếm ý cũng bắt đầu tăng lên trong khoảnh khắc này.

Lâm Giới có thể cảm nhận được kiếm ý của Diệp Thu Bạch đang lột xác!

Ước chừng khoảng ba ngày sau.

Đã tới nửa bước Kiếm Thánh!

Lúc này Diệp Thu Bạch mới mở mắt nhìn về phía Kiếm Vô Phong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ôm quyền khom người, cung kính nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Kiếm Vô Phong cười, vẫy vẫy tay nói: "Ta không có chỉ điểm ngươi, chỉ là ta hay lải nhải nói nhảm mà thôi."

Diệp Thu Bạch cười nói: "Chỉ điểm như thế sao lại là lời nói nhảm chứ?"

Nghe vậy.

Kiếm Vô Phong chỉ chỉ Lâm Giới đang có chút xấu hổ bên cạnh, nhẹ giọng nói: "A, không phải ở đây còn có một người nghe như lời nói nhảm sao?"

"Nếu không, vì sao ngươi tiến vào thiên nhân chi cảnh mà đệ tử của ta còn đứng ngây ngốc đây?"

Lâm giới vốn có chút xấu hổ.

Sau khi nghe được sư tôn nói móc mình, hận không thể đào cái hố chui vào.

Làm một con chuột đất . . . . .

Kiếm Vô Phong vẫy tay nói: "Được rồi, chuyện của ngươi ta đã biết, đi thôi, ta đã thông báo."

Nói xong, Kiếm Vô Phong liền rời khỏi cánh rừng, tiến vào đại điện Tông chủ.

Diệp Thu Bạch chắp tay hành lễ với Kiếm Vô Phong rồi mới cùng Lâm Giới rời đi.

Bên trong đại điện tông chủ.

Kiếm Vô Phong khoanh chân ngồi dưới đất, thong thả ung dung ngâm nước trà.

Sau đó nói một câu.

"Kiếm lão, đứa trẻ này không tồi."

Bên cạnh Kiếm Vô Phong cũng không còn người nào những khác.

Nhưng ở sơn môn Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Lão giả đang nằm trên chiếc ghế bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

"Đúng là không tồi, tốt nhất nên nghĩ cách để hắn gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông, đứa nhỏ này càng thích hợp nhiệm vụ tái hiện vinh quanh của Tinh Vẫn Kiếm Tông hơn Lâm Giới."

"Dù là phẩm hạnh hay thiên phú."

"Tương lai có Lâm Giới và hắn thì Tinh Vẫn Kiếm Tông sẽ càng thêm phồn vinh."

Kiếm Vô Phong gật đầu: "Ta sẽ cố gắng, nhưng khi đó khả năng phải do Kiếm thúc tự mình dạy dỗ hắn."

Lão nhân không có do dự, gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận