Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 150 - Đại quốc sư kinh ngạc

Trong phế tích hoang vu.

Nhà trúc đứng lặng yên.

Có vẻ có không hòa hợp cho lắm.

Nhưng rồi lại làm người ta cảm giác được không có bất kỳ chỗ nào không ổn.

Giống như nhà trúc này vốn nên tồn tại tại ở đây.

Hồng Anh đi đến trước nhà trúc, khóe môi hơi cong lên.

Nhà trúc này là nơi đại quốc sư cư trú.

Lúc ấy.

Đại quốc sư cũng tự phong ấn bản thân.

Từ trong nhà trúc có một giọng nói già nua truyền ra.

Hiện giờ.

"Bệ hạ."

Nhưng đại quốc sư lại từ chối.

Hai mái tóc của lão giả đã bạc.

Đại quốc sư vì Vân Hoàng đế quốc lập ra chiến công hiển hách, cống hiến rất nhiều.

Tiếng nói vừa dứt, cửa nhà trúc chậm rãi hé mở.

Lý do là đã có càm tình với nhà trúc này, không muốn đổi mới.

Hồng Anh đưa ra vô số phần thưởng, trong đó bao gồm kiến tạo cho đại quốc sư một biệt phủ.

Nhà trúc vẫn còn tồn tại như cũ.

"Xem ra bệ hạ đã đã trải qua chín thế luân hồi."

Vân Hoàng đế quốc đã bị diệt, Thiên Đạo sụp đổ.

Hồng Anh gật gật đầu nói: "Luyện thành công pháp, hiện giờ chỉ kém mỗi khôi phục thực lực liền có thể chinh chiến thiên lộ lần thứ hai."

Một lão giả đi ra.

Râu dài màu trắng không gió mà lay động.

Là thịnh thế của giớ tu đạo.

Thời kỳ thượng cổ có vô số cường giả.

Chuyện ngay cả thời đại cảu bọn họ cũng không làm được thì thời đại này có thể làm được sao?

Lão giả lại lắc đầu tiếc hận,"Người thời đại này người quá nhỏ yếu, thiên phú và thực lực so với người thời chúng ta kém quá xa."

Hắn vẫn luôn chuẩn bị.

Chinh chiến thiên lộ?

E là không biết lượng sức.

Chinh chiến thiên lộ?

Nhưng khi quốc sư thấy được thực lực của cường giả thời đại này.

"E là khó mà chinh chiến thiên lộ."

Quốc sư chống quải trượng, thở dài: "Lão hủ bày ra bí cảnh này là muốn chuẩn bị cho chinh chiến thiên lộ."

Dại quốc sư biết.

Sau khi bệ hạ khôi phục thực lực chắc chắn sẽ chinh chiến thiên lộ lần nữa.

Các tông môn thế gia tranh nhau tỏa sáng.

Tông môn thế gia nối nhau diệt vong.

Tiêu diệt gần hết cường giả trên đại lục này.

Nhưng lúc chinh chiến thiên lộ ở thời đại đó đã bị người vực ngoại người ngăn cản, hủy diệt.

Hồng Anh cũng tràn đầy cảm xúc.

Người thời đại này đúng là quá yếu.

Nếu không có Lục Trường Sinh, cả Hồng Anh cũng sẽ có chút do dự.

Nhưng cũng chính là vì gặp được sư tôn cùng với sư huynh sư đệ nên Hồng Anh thấy được một tia hy vọng.

Đại quốc sư nói: "Thật ra có bốn hạt giống tốt."

Bốn hạt giống tốt sao?

Ngay sau đó, đại quốc sư phất phất quải trượng, có bốn quầng sáng xuất hiện.

Trong bốn quầng sáng là hình ảnh các di tích truyền thừa.

Mỗi quầng sáng tập trung vào một người.

Nếu Lục Trường Sinh nghe được lời Hồng Anh nói.

"Sư tôn nha, thực lực của hắn sâu không lường được, dù ta ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải đối thủ của lão nhân gia hắn."

Trong mắt Hồng Anh không khỏi xuất hiện sự sùng kính.

Nói đến Lục Trường Sinh.

"Lão hủ thật sự muốn kiến thức xem sư tôn bệ hạ là thần thánh phương nào."

Quốc sư cảm khái: "Thời đại này còn có tồn tại có tư cách làm sư tôn của bệ hạ sao?"

Quốc sư nói: "Ngộ tính đối với kiếm đạo của người này dù đặt ở thời đại chúng ta cũng là tồn tại hàng đầu."

Hồng Anh cười nói: "Tự nhiên, đại sư huynh chính là hạt giống tu luyện kiếm đạo trời sinh."

"Huống hồ còn được sư tôn dạy dỗ, trên con đường kiếm đạo nhất kỵ tuyệt trần."

"Đại sư huynh, sư tôn?"

Đại quốc sư cảm thấy ngạc nhiên.

Hồng Anh gật gật đầu, nói: "Không sai, ta bái sư, nếu không có sư tôn thì Cửu Chuyển Luân Hồi công của ta đã thất bại."

Đương nhiên, nếu tính cách lười biếng của sư tôn thay đổi thì tốt rồi.

Nhớ lại tình cảnh trước kia.

Hồng Anh không khỏi nở nụ cười.

Diệp Thu Bạch đang tìm hiểu Tứ Tuyệt kiếm trận.

Trong quầng sáng.

Bốn hạt giống là Diệp Thu Bạch, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc cùng với Mộc Uyển Nhi.

Hiển nhiên.

Nàng đã sớm đoán được bốn hạt giống mà quốc sư nói là ai.

Thấy cảnh này, Hồng Anh nở nụ cười.

Phỏng chừng hắn sẽ đến tìm Hồng Anh mà lý luận.

Lão nhân gia?

Ai lão hả?

"Đến bây giờ ta vẫn không nhìn ra tu vi của sư tôn nằm ở cấp độ nào."

"Hơn nữa, hình như không có chuyện mà sư tôn không biết."

Đại quốc sư cảm khái nói: "Xem ra, sư tôn của bệ hạ cho bệ hạ niềm tin chinh chiến thiên lộ một lần nữa."

Hồng Anh gật đầu.

Đúng là như thế.

Nếu không có sư tôn tồn thì e là Hồng Anh cũng sẽ cảm thấy do dự đối với chuyện chinh chiến thiên lộ.

Dù sao thì người thời đại này có thực lực quá kém.

"Vậy bệ hạ đều nhận biết ba người còn lại sao?"

Hồng Anh gật đầu, cười nói: "Ngoại trừ nha đầu Mộc Uyển Nhi kia còn chưa được sư tôn chính thức thu làm đồ đệ thì hai người kia đều là sư đệ của ta."

Đại quốc sư gật đầu: "Xem ra, sư tôn của bệ hạ thật sự có bản lĩnh."

"Vậy mới có thể dạy dỗ ra những đệ tử thế này."

Trong quầng sáng.

Tiểu Hắc đang điên cuồng xé nát cự thú dung nham.

Chống cự lại khí thế của chủ nhân di tích truyền thừa.

Chỉ là có một đoạn bị ngắt quãng, không cách nào dò xét.

Chính là lúc bóng người trong cơ thể Tiểu Hắc xuất hiện, hẳn đã che chắn tất cả.

Điều làm quốc sư không rõ là vì sao chủ nhân di tích truyền thừa lại lựa chọn một người khác mà không lựa chọn Tiểu Hắc.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan tới hắn, người ta lựa chọn người khác tự nhiên có dụng ý của người ta.

Trong một quầng sáng khác.

Mộc Uyển Nhi luyện chế ra rất nhiều loại đan dược khác nhau.

Những đan dược này đều không bị đan phương hạn chế.

Có vài đan dược dù ở thời đại của bọn họ cũng không có.

Mộc Uyển Nhi thuận lợi đạt được truyền thừa của Luyện đan tông sư thượng cổ.

Điều khiến quốc sư cảm thấy chấn động cũng không phải Tiểu Hắc, cũng không phải Diệp Thu Bạch.

Mà là Ninh Trần Tâm.

Ninh Trần Tâm tiến vào một nơi truyền thừa Nho đạo.

Trong quầng sáng.

Ninh Trần Tâm thế mà đang luận đạo với chủ nhân di tích truyền thừa?

Phải biết rằng.

Di tích chính là nơi truyền thừa của Đại Nho duy nhất ở thời kỳ thượng cổ!

Chính là người tu Nho đạo chính thống duy nhất!

Ninh Trần Tâm lại có tư cách luận đạo với Đại Nho?

Có thể thấy được cảnh giới Nho đạo của hắn cao thâm thế nào.

Hồng Anh cũng mỉm cười quan sát.

Ninh Trần Tâm ngồi đối diện với một linh hồn.

Trong tay Ninh Trần Tâm có Đạo kinh.

Hắn chậm rãi hỏi: "Giới tu đạo giới, cá lớn nuốt cá bé, không có pháp tắc."

"Có người vi phạm ý ngươi, ngươi liền chém giết."

"Không chỉ là các thế lực khác, ngay cả người tu hành Phật đạo cũng như thế."

"Như vậy trong người tu đạo, chỉ có một vài người cứu giúp kẻ nhỏ yếu, đứng về phía chính nghĩa thì có ý nghĩa gì chứ?"

Linh hồn thể yên lặng.

Vấn đề này quá lớn.

Liên lụy quá nhiều.

Người tu hành Nho đạo tu luyện đến cảnh giới cao thâm cũng không thể bỏ qua người nhỏ yếu.

Phật đạo cũng là như thế.

Nhưng thật sự có thể làm được sao?

Vì thực lực của chính mình, vì sự hưng thịnh của thế lực mình.

Chuyện gì mà chưa từng làm?

Liền là Đại Nho như hắn gặp phải vấn đề này cũng chỉ có thể yên lặng!

Thậm chí nếu kêu hắn vứt bỏ thế lực của mình, cứu vớt muôn vàn kẻ nhỏ yếu.

Hắn nghĩ mình cũng không làm được.

Cho nên hắn yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận