Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 771 - Mục Phù Sinh đang ở trên đường. . . . . .

. . . .

Chiều hoàng hôn buông xuống.

Mặt trăng dần dần dâng lên cao.

Thương Khung vực dưới ánh trăng chiếu rọi thoáng hiện vài phần áp lực.

Cỗ áp lực này lại bị vài đạo hơi thở mạnh mẽ xé tan!

Người đi bộ trên đường cái vốn ngưng trọng, nhìn thấy người quen cũng không lên tiếng, chỉ gật gật đầu với nhau rồi lướt qua.

Trong khoảnh khắc này đều kinh ngạc nhìn về phía không trung.

Đã xảy ra chuyện gì?

Vì cảnh giới bản thân mà không ngừng tàn sát người tu đạo ở giới vực trung vĩ độ.

Đến cuối cùng, dưới sự vây công của hơn mười tên cường giả Thiên Tiên cảnh, Tề Sát Đạo bị chém giết nhưng vẫn có một sợi thần hồn trốn thoát.

Người chưa trải qua nhưng từng nghe nói tới cũng sẽ bị những chuyện mà Vô Gian Luyện Ngục làm cùng với thực lực kinh người mà bọn họ này ra làm kinh hãi.

Khiến cho các thế lực hàng đầu ở giới vực trung vĩ độ phải đứng ra liên hợp nhau bao vây tiêu trừ.

Làm cho cả giới vực trung vĩ độ đều rơi vào thời kỳ tĩnh lặng, áp lực.

Lựa chọn tọa sơn quan hổ đấu.

Nhiều hơi thở Địa Tiên cảnh như vậy, thế mà lại lựa chọn động thủ trong thời kỳ nhạy cảm này sao?

Thanh danh và chiến tích hiển hách như thế này sao có thể khiến những người khác không hoảng loạn chứ?

Người từng trải qua sẽ nhớ tới sự sợ hãi mà khi đó Vô Gian Luyện Ngục man tới.

Vô Gian Luyện Ngục trở về, Tề Sát Đạo trọng sinh.

Biến tất cả người tu đạo có thiên phú ở các thế lực lớn trở thành tài nguyên tu luyện của mình.

Chuyện này hết sức bình thường.

Tàn bạo đến cực điểm, thích giết chóc.

Đây cũng là thói hư tật xấu của đám người cầm quyền các thế lực.

Có chút thế lực tuy rằng lựa chọn không vào cục.

Nhưng mà bọn họ cũng lo lắng sự tình năm đó tái diễn lần nữa, từ đó ảnh hưởng đến bọn họ.

Làm sao mà cảm giác có chút quen thuộc nha?!

Ngay cả Mục Phù Sinh vừa rời Thánh Phù tông cảm nhận được cỗ hơi thở này, sắc mặt cũng có chút sửng sốt.

Nói xong, Mục Phù Sinh thúc giục lực lượng, thậm chí cả thần hồn chi lực cũng được vận dụng, tăng cường tốc độ bản thân cùng khả năng cảm ứng lên tới cực hạn, nhanh chóng vọt về hướng kia. . . . . . .

Đây là can đảm đến mức nào nha?

Tựa như một nữ chiến thần vọt về phía Uyển Hiển Chi cùng mấy tên trưởng lão chấp pháp của Hợp Hoan Tông!

Nhưng mà trong thời kỳ thế này lại có cường giả ẩu đả sinh tử ở Thương Khung vực?

"Đừng xúc động, nhị sư tỷ không có kêu chúng ta ra tay, có nghĩ là nàng muốn tự mình giải quyết chuyện này."

Chỉ thấy Ninh Trần Tâm lắc lắc đầu, bình tĩnh nói:

Thạch Sinh tay cầm Minh Hoàng Huyền Phủ muốn theo sau hỗ trợ Hồng Anh nhưng lại bị Ninh Trần Tâm giữ chặt.

Chẳng lẽ sẽ không sợ khơi mào chiến tranh các thế lực sao?

Giờ phút này.

Nhìn Hồng Anh cầm trường thương trong tay, một thân áo đỏ không gió mày bay.

Tóc dài đen như mực theo đế vương khí và quy tắc chi lực dâng lên phiêu tán.

Cỗ hơi thở này. . . . . .

"Không phải là như thế chứ?"

Mục Phù Sinh cười khổ nói:

Này này này.

"Dù sao cảnh giới gia tăng nhanh chóng, sư tỷ cũng cần một trận chiến thống khoái để quen thuộc."

Nghe đến đây, Thạch Sinh gật gật đầu.

Nhanh chóng thu hồi Minh Hoàng Huyền Phủ.

Mộc Uyển Nhi nghe lời Ninh Trần Tâm nói cũng lặng yên thu viên đan được đang nắm trong tay trở về.

Giờ phút này, ở trung tâm chiến trường.

Sắc mặt Uyển Hiển chi bình đạm nhìn một mình Hồng Anh vọt về phía mình mà không khỏi khẽ nhíu mày.

"Tuy rằng thực lực của ngươi rất xuất chúng, nhưng chúng ta không có tính toán tuân thủ đạo nghĩa gì đó mà chiến đấu một mình với ngươi."

"Đối mặt với bốn cường giả Địa Tiên cảnh đỉnh như chúng ta, một mình ngươi không khỏi có chút quá mức cuồng vọng đi?"

Hồng Anh đang vọt tới nghe được lời này, khóe miệng hơi cong lên, thản nhiên cười nói:

"Nhưng mà bên đối phương có bốn người, e là sẽ thảm bại. . . . . ."

"Tuy rằng nữ tử này có thực lực cao cường, với tu vị Địa Tiên cảnh hậu kỳ mà có thể phóng xuất ra công kích ngăn cản Địa Tiên cảnh đỉnh."

Một người nghiêm túc nói:

"Bốn vị trưởng lão Chấp Pháp môn Hợp Hoan tông đều có tu vi Địa Tiên cảnh đỉnh, là người xuất sắc trong cùng cảnh giới, chiến lực cũng rất cường đại."

Chỉ có những người tu đạo Địa Tiên cảnh mới có thể ở lại tại chỗ, lợi dụng linh khí chống đỡ dư ba, sắc mặt ngưng trọng nhìn một màn này.

Người có thực lực hơi yếu bị xốc bay ra ngoài, trực tiếp trọng thương hoặc là đã nhanh chóng rời khỏi khu vực mà dư ba lan đến, ở vạn dặm bên ngoài quan sát.

Cắt qua không gian, xé rách đêm tối!

Vô cùng sắc nhọn, khí thế giống như đế vương quân lâm làm vạn người thần phục đâm thẳng về phía bốn người Uyển Hiển Chi.

Thương chưa đến mà khí thể như điều động thiên địa quy tắc chi lực đã ập tới.

Bốn người Uyển Hiển Chi đồng thời đánh ra chưởng.

Bốn cỗ linh khí màu hồng nhạt ngưng tụ thành chưởng ấn to lớn vỗ về phía Hồng Anh!

Trong lúc nhất thời.

Phần lớn mặt đường phố cùng với mái nhà ở Thương Khung vực bị dư ba càn quét, lột hết lên.

Mái ngói của các cửa hàng, khách điếm, tửu lầu chung quanh bay tán loạn.

Nhóm người tu đạo bên dưới kinh hãi nhìn cảnh này.

Một thương này trong màn đêm giống như cầu vồng.

Thần thương quán nhật!

Trong khoảnh khắc này, bất kể là quy tắc chi lực hay luân hồi chi ý, đế vương khí đều quay chung quanh thân trường thương!

Hai tay Hồng Anh nắm chặt trường thương.

Vừa dứt lời.

"Cuồng vọng sao? Ta không cho rằng như vậy."

Một lão giả bên cạnh nghe người này nói xong cũng tán thành, gật gật đầu nói tiếp:

"Chỉ là không biết nữ tử này thuộc thế lực phương nào."

"Nếu là thế lực nho nhỏ còn tốt, nếu như thuộc thế lực nhi lưu như Hợp Hoan Tông hoặc cao hơn, e là không thể thiếu một trận hai tông giao chiến."

Rốt cuộc.

Thực lực như Hồng Anh đặt ở thế lực nhất lưu hoặc là thế lực đứng đầu đều là thiên kiên.

Một khi thiên kiêu thế này mà bị giết thì làm sao thế lực của nàng có thể bỏ qua dễ dàng chứ?

Chỉ là mấy chuyện phía sau như thế nào chẳng liên quan tới những người xem như bọn họ. . . . . .

Bốn người Uyển Hiển Chi đồng thời phóng thích chưởng ấn.

Chưởng ấn không chỉ có uy lực cường đại mà hơi thở phát ra mà ra còn có khả năng nhiễu loạn tạm trí địch nhân.

Nếu như tâm cảnh không ổn định, e là sẽ trực tiếp bị hơi thở ảnh hưởng dẫn tới không cách nào phát huy toàn bộ thực lực.

Nhưng thân là nữ đế như Hồng Anh hiển nhiên không thể nào bị ảnh hưởng rồi.

Nếu như ở thời kỳ Vân Hoàng đế quốc chưa thống trị toàn bộ giới vực vĩ độ thấp thì còn có khả năng gây chút ảnh hưởng cho nàng.

Còn hiện giờ thế nào?

Hồng Anh đã dẫn đắt Vân Hoàng đế quốc thống trị toàn bộ giới vực vĩ độ thấp.

Đế vương khí đã tăng trưởng rất rất nhiều lần.

Co đế vương khí hộ thân dưới, dù cho cường giả Thiên Tiên cảnh có phóng thích lực lượng làm nhiễu loạn tâm cảnh, đối với Hồng Anh mà nói cũng không có chút tác dụng nào!

Đế vương ý.

Đế vương tâm.

Nếu như dễ dàng bị nhiễu loạn tâm cảnh như vậy làm sao mà xưng đế?

Ánh mắt Hồng Anh vẫn kiên định như cũ, không hề có chút e ngại.

Trường thương trong tay đâm tới với tốc độ càng nhanh hơn!

Hơi thở như muốn đâm thủng cả bầu trời đêm!

Trực tiếp đâm vào chưởng ấn!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên nghe như tiếng sấm.

Lấy nơi đây làm trung tâm, dư ba lan ra mấy vạn dặm chung quanh!

Sắc mặt bốn người Uyển Hiển Chi hơi trầm xuống.

Bốn người liên thủ tung một chưởng thế mà không có trực tiếp trấn áp đối phương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận