Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 927 - Ta đều sẽ chết?

. . . .

Người thủ sơn đã nói là thông qua.

Nhưng mà Tiểu Hắc vẫn cứ muống đánh tiếp.

Thấy một màn như vậy.

Mọi người đều ngây ngẩn.

Đây là muốn làm gì nha?

Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đánh thắng người thủ sơn môn này?

Rõ ràng hai bên hoàn toàn không ở một cấp bậc nha!

Mỗi một lần bị hắn đánh trọng thương, còn không đợi thương thế hoàn toàn khôi phục lại tiếp tục vọt tới. . . . . . .

Diệp Thu Bạch nói:

Trong quá trình bồi luyện cùng Tiểu Hắc, Phần Viêm đã hiểu rõ Tiểu Hắc cực kỳ có nghị lực.

Nhìn cảnh tượng trước mắt mà cạn lời.

"Đây là đánh đến nghiện rồi đi? Nghe nói người luyện thể rất thích phương thức chiến đấu như này."

Ninh Trần Tâm cũng mười phần xác định: "Không sai."

Sao có thể đánh thắng chứ.

"Là muốn đánh trở về một cái đi?"

Phần Viêm lại cười khổ nói: "Lòng hiếu thắn quá mạnh."

Hai tay Hàn Lộ ôm ngực nhìn Tiểu Hắc mà cảm thấy hứng thú, khẽ cười nói:

Chỉ có mấy người Diệp Thu Bạch hiểu rõ nguyên nhân thật sự.

Mục Phù Sinh che đôi mắt, tỏ vẻ mắt không thấy.

Cũng cực kỳ hiếu thắng.

Nhìn Tiểu Hắc lần lượt bị đánh bay ra ngoài.

Hồng Anh gật đầu: "Là muốn đánh trở về."

Thạch Sinh: "Đây là bị đánh ra hỏa khí nha."

????

Tiểu Hắc nổi giận gầm lên một tiếng.

Người thủ sơn môn nghe được lời Tiểu Hắc nói, vừa đưa tay tiếp lấy nắm tay của Tiểu Hắc vừa ngây người.

Chỉ nghe người thủ sơn môn buồn bực nhìn về phía Tiểu Hắc đang xông tới, hỏi:

Những người khác đều cung kính với hắn.

Nam tử đều cảm thấy có điểm kỳ quái.

Tiểu Hắc liền nâng bàn tay tát một cái!

Nhưng mà cũng chính trong khoảnh khắc người thủ sơn ngây ra.

Cảm giác này. . . . . . Tựa hồ còn không tồi?

"Đã nói ngươi thông qua rồi, sao lại tiếp tục muốn đánh nữa?"

Nói thật.

Nhiều năm như vậy. . . . . . Nói đúng là không biết qua bao nhiêu năm năm tháng tháng, nào có người dám nói kiểu này với hắn?

Bất quá, hình như có chút mới lạ.

"Câm miệng, tiếp tục!"

Thật sự không sợ làm người thủ sơn tức giận, đánh chết ngươi sao?

Càn rỡ như vậy thật sự tốt sao. . . . . .

Nghe lời này, sắc mặt mọi người đều có vẻ khác nhau, có người dại ra, có người cảm thấy kỳ quái.

Bang!

Một tiếng vang thanh thúy. . . . . .

Vang vọng khắp cả sườn núi. . . . . .

Trong lúc nhất thời.

Tất cả âm thanh ở khu vực sườn núi đều biến mất, không khí như đình trệ. . . . . .

Chỉ có tiếng tát vang dội như cũ quanh quẩn bên tai mọi người.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.

Đại não đều trống rỗng.

Cứ ngây ngây ngốc ngốc nhìn Tiểu Hắc tát vào mặt người thủ sơn một cái.

Tựa hồ chỉ cần đối đãi với sư đệ.

"Phương sư đệ, ngươi nên tập quen đi, giống như chuyện đại sư huynh cõng nồi, giống như nhị sư tỷ ném nồi, giống như Mục sư đệ cẩn thận, giống như Tiểu Hắc sư huynh lỗ mãng. . . . . ."

Mộc Uyển Nhi vỗ vỗ Phương Khung bả vai, sảng khoái nói:

"Hắc sư huynh vẫn luôn dũng mãnh như vậy sao?"

Chỉ có Phương Khung chỉ chỉ Tiểu Hắc, ngơ ngác nói:

Không hổ là Tiểu Hắc nha. . . . . .

Trong lòng nghĩ quẩn hả?

Hay là chán sống?

Ngay cả Khâu Tĩnh đều to căng não.

Phần Viêm thì đã phản ứng kịp.

Tiểu Hắc. . . . . . Chỉ đơn thuần muốn đánh trở về mà thôi. . . . . .

Thật là. . . . . .

Ngay cả đám người Diệp Thu Bạch cũng bất đắc dĩ che kín mặt.

Thần sắc quả nhiên là như thế.

Thật sự dám đánh.

Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?

Hiện giờ còn giơ tay tát một cái trên mặt người thủ sơn.

Vừa mới bất kính quát người thủ sơn câm miệng.

Thật hay giả!

Biểu tình đồng dạng giống như những người khác, tràn ngập sự khó tin.

Đầu người thủ sơn cũng bị tát nghiêng sang một bên.

Mộc Uyển Nhi sẽ có cảm giác sảng khoái không tên!

Nhìn biểu cảm của Phương Khung mà tâm tình càng lúc càng tốt!

Rốt cuộc cũng có một sư đệ thật sự nha!

Phương Khung dại ra gật gật đầu, sau đó hình như phát hiện có chỗ nào đó kỳ quái, nhìn về phía Mộc Uyển Nhi nói:

"Sư tỷ. . . . . ."

"Ai ai!"

"Nhưng mà. . . . . ."

"Nhưng mà cái gì?"

Mộc Uyển Nhi cười tủm tỉm hỏi.

"Nhưng mà không phải Mục sư huynh cũng là sư huynh của Mộc sư tỷ sao?"

Chỉ thấy Phương Khung phúc hậu và vô hại hỏi:

"Vì sao Mộc sư tỷ lại muốn gọi Mục sư huynh là Mục sư đệ chứ?"

Nụ cười trên mặt Mộc Uyển Nhi tức khắc vụt tắt, sắc mặt tối sầm.

Nàng lập tức cảm giác Phương Khung không đáng yêu nữa.

Nhìn mặt tên này là thấy tức giận.

Mấy su huynh đệ còn lại nghe hai người đối thoại mà không khỏi cười to.

Giống như đã hoàn toàn đã quên chuyện Tiểu Hắc có khả năng gặp nguy hiểm. . . . . . .

Bên Tiểu Hắc.

Người thủ sơn môn chậm rãi chỉnh thẳng đầu lại, nhìn về phía Tiểu Hắc, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.

"Ngươi. . . . . . Đánh mặt ta?"

Tiểu Hắc lại thản nhiên gật đầu nói:

"Ngươi đánh mặt ta nhiều lần như vậy, ta đánh mặt ngươi một lần cũng không quá phận đi?"

"Theo đạo lý mà nói vẫn là ta thua thiệt."

Nghe lời Tiểu Hắc nói.

Đám người Khâu Tĩnh cũng đã hiểu chuyện gì.

Thì ra Tiểu Hắc chỉ đơn thuần không phục, muốn tát lại một cái thôi. . . . . .

Trong lúc nhất thời cả đám đều cảm thấy hết chỗ nói rồi.

Không là biết nên bội phục Tiểu Hắc dũng khí hay là bội phục vì sự mãng của hắn. . . . . .

Sắc mặt người thủ sơn dần dần trở nên âm trầm lên.

"Nhiều năm như vậy, trước nay không có người nào đánh mặt ta."

Tiểu Hắc gật đầu nói:

"Hiện tại có người đánh rồi, chính là ta."

Người thủ sơn môn nói:

"Ngươi không sợ chết sao?"

Tiểu Hắc mở miệng đáp:

"Tuy rằng hiện tại ta không đánh lại ngươi, bất quá chỉ cần ngươi đánh không chết ta, ngày sau ta nhất định sẽ tới đánh chết ngươi."

Nói cái gì?!

Hắn đang nói cái gì?!

Những người khác đều dại ra.

Người thủ sơn môn lại ngây người lần nữa.

Còn có thể nói kiểu này sao???

"Bất quá ngươi cảm thấy nếu ta toàn lực ra tay, ngươi có thể sống sót sao?"

Giờ phút này trong đôi mắt người thủ sơn môn có vô số quy tắc chi lực đang sôi trào!

Giống như hắn có thể đánh chết Tiểu Hắc trong nháy mắt!

Nhưng Tiểu Hắc lại không sợ gì cả.

"Không có việc gì, dù ngươi có thể giết ta trong nháy mắt cũng sẽ có hai khả năng xảy ra."

"Hai khả năng gì?"

Người thủ sơn môn cảm thấy khó hiểu.

"Khả năng thứ nhất, ngươi giết ta, sau đó sư tôn ta sẽ tới giết chết ngươi."

Tiểu Hắc bình đạm vươn ngón tay thứ hai, nói:

"Khả năng thứ hai, ngươi không có cơ hội giết ta, bởi vì trước khi giết ta thì sư tôn của ta đã xuất hiện giết chết ngươi."

Người thủ sơn:

". . . . . ."

Cả hai khả năng đều là ta chết sao?

Nghe xong lời này.

Đám người Khâu Tĩnh cũng cảm thấy kinh hãi.

Chẳng lẽ tên thể tu này dám càn rỡ như thế chính là bởi vì vị sư tôn thần bí phía sau sao?

Rốt cuộc là cường đại đến mức nào mới có thể khiến hắn tự tin nói ra lời này?

Bên kia.

Mấy người Diệp Thu Bạch ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

"Có nên nói cho sư tôn nghe hay không đây?"

"Nếu sư tôn biết thì có khả năng Tiểu Hắc sư đệ sẽ phải lột một lớp da nha."

"Vậy dùng làm nhược điểm của hắn?"

"Được đó."

Nhưng mà ngay sau đó có một giọng nói truyền vào trong tai mấy người Thảo Đường.

"Ta đã biết!"

Mấy người Diệp Thu Bạch ngẩn ngơ.

Tiểu Hắc thì lại cười.

Nhưng mà khi hắn cười thì Lục Trường Sinh lại nói tiếp.

"Còn cười được!

Là chưa từng trừng phạt ngươi có đúng không?!

Chờ sau khi trở về, ta liền giam ngươi lại, phạt ngươi ở yên, để ngươi không được đánh nhau mấy năm!"

Tiểu Hắc nghe xong sắc mặt liền tái nhợt.

Không cho hắn đánh nhau?

Hình phạt còn tàn khốc hơn so với giết hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận