Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1020 - Tiến vào đầm lầy, sóng ngầm sôi trào

. . . .

Bên ngoài Vân Mộng thành.

Ở nơi dừng chân của Huyết Lang Phái.

Lang Vương âm trầm đứng trước mặt vài tên cao tầng hỏi:

"Còn không có điều tra ra sao?"

Mấy tên cao tầng đều lắc lắc đầu.

Rẹt!

Đại đao màu vàng kim trong tay Lang Vương bỗng nhiên nâng lên, nháy mắt phòng ốc chung quanh bị phân thành hai!

Một tên cao tầng nơm nớp lo sợ:

"Thật sự không tiếc đại giới mà mang tin tức ra khỏi Vân Mộng thành, e là nằm vùng chúng ta xếp vào sẽ không một tên nào may mắn thoát khỏi. . . . . ."

Nếu như không tìm được, tới lúc Ma Lạp hỏi hắn nên bàn giao như thế nào đây?

"Nhưng mà sau khi Tưởng Đồng tử vong, bên Vân Mộng thành càng thêm đề phòng nghiêm ngặt, người của chúng ta căn bản không cách nào thẩm thấu vào, đồng thời bên trong Vân Mộng thành, ba thế lực đều toàn lực tìm kiếm người nằm vùng, trong thời kỳ mấu chốt này căn bản không cách nào hành động."

Lang Vương nổi giận.

Bởi vì có thể cung cấp thời gian, lộ tuyến khi người ba thế lực muốn ra khỏi Vân Mộng thành.

Mặt cắt bóng loáng.

Nghe vậy, sắc mặt Lang Vương vô cùng âm trầm.

"Đám người Tưởng Đồng bị giết chết, các ngươi điều tra không ra, hiện tại cho các ngươi bức họa mà ngay cả một người cũng không tìm được."

"Cần các ngươi có tác dụng gì nữa?!"

"Lang Vương, nếu như trước đó, muốn tìm người ở Vân Mộng thành thông qua một bức họa không hề có chút khó khăn nào."

Cho nên hy sinh người nằm vùng là chuyện mà Lang Vương không hề muốn.

Thoạt nhìn đối phương rất dễ nói chuyện nhưng nếu như đối phương không hài lòng, Lang Vương tin tưởng Ma Lạp sẽ huyết tẩy toàn bộ Huyết Lang Phái!

Lúc này Ma Lạp đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cười vỗ vỗ vai Lang Vương, nói:

Huyết Lang Phái xếp người nằm vùng vào Vân Mộng thành, có thể nói là cực kỳ quan trọng.

Mang đến cho bọn họ rất nhiều trợ giúp.

"Cẩn thận suy nghĩ đi."

Từng sợi ma khí vào trong thân thể Lang Vương ngưng tụ thành một bàn tay đen nhẹ nhàng nắm lấy trái tim hắn. . . . . .

"Lập tức thông tri người trong Vân Mộng thành để cho bọn họ tìm kiếm người này, hơn nữa mang tin tức ra ngoài. . . . . . Không tiếc hết thảy!"

Nằm vùng không phải để dùng vào mấy thời khắc mấu chốt sử thế này?"

Lang Vương nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, gật đầu nói:

"Nằm vùng không có thì có thể tiếp tục bồi dưỡng, huống hồ nếu hoàn thành nhiệm vụ này, còn sẽ thiếu mấy tên nằm vùng sao?

Đây là một đầm lầy lầy lội, hoang tàn vắng vẻ, khắp nơi gồ ghề lồi lõm.

Vân Mộng trạch.

"Có thể vì làm việc cho Ma Lạp đại ca, tự nhiên là vinh hạnh của ta.". . . . . .

Thân thể Lang Vương cứng đờ, tuy rằng không có quay đầu lại nhưng hắn đã có thể cảm giác được cánh tay đang đáp trên vai mình, có ma khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong thân thể.

Mấy tên cao tầng nhìn nhau, bất quá cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Thấy thế, Ma Lạp buông lỏng tay vỗ vỗ đầu Lang Vương, cười tủm tỉm nói:

"Yên tâm, sau khi hoàn thành Ma Vương vực sẽ không bạc đãi ngươi."

Chỉ cần câu trả lời kế tiếp của Lang Vương không khiến Ma Lạp hài lòng, e là bàn tay đen này sẽ lập tức dùng sức mà bóp nát trái tim Lang Vương. . . . . .

Lang Vương thấy thế cắn chặt răng nhìn về phía mấy tên cao tầng:

Trên mặt treo một nụ cười "phúc hậu và vô hại".

Ma Lạp nghiêng nghiêng đầu nói.

Phóng mắt nhìn trông như vô biên vô hạn, cho dù có đi thêm trăm năm cũng không cách nào xuyên qua khu đầm lầy.

Giống như chỉ cần bước vào bên trong thì đầm lầy sẽ khiến người ta càng lún càng sâu.

Một khi rơi vào sẽ không cách nào rút ra.

Ở phía trên đầm lầy là một tầng sương mù mênh mông lượn lờ.

Nếu như không có đầm lầy bên dưới, có lẽ nơi đây sẽ như một tiên cảnh.

Ba người Doãn Sĩ Liêm, Trình Dao cùng với Yến Huyền lại không hề dám khinh thường địa phương như tiên cảnh này, sắc mặt bọn họ cực kỳ ngưng trọng.

Sương mù có đó đặc tính mê hoặc trí mạng.

Nếu như không có đủ thực lực hoặc là tâm cảnh không đủ kiên định.

Sau khi hút sương mù sẽ rơi vào trong ảo cảnh không cách nào giãy giụa, thân thể cũng sẽ chìm vào trong đầm lầy, linh khí sẽ dần dần tiêu hao, cuối cùng tử vong. . . . . .

Nhưng mà đan dược có thể ngăn ngừa ảnh hưởng từ ảo cảnh chưa từng nghe qua!

Đan dược có thể giải trừ ảo cảnh cũng có.

Ba người Doãn Sĩ Liêm đều cảm thấy kinh hãi không thôi.

Nghe Diệp Thu Bạch nói xong.

Vì thế nên có Vân huyễn đan hiện tại.

Sau khi tham gia Tiên Duyên Thông Thiên Sơn, trải nghiệm sự huyền diệu của Tiên duyên ảo trận, Mộc Uyển Nhi liền nảy ra ý tưởng luyện chế ra một loại đan dược có thể chống lại ảo cảnh.

Mục Phù Sinh gật gật đầu ngay sau đó lấy bản đồ nhiệm vụ ra.

"Đi hoàn thành nhiệm vụ này trước đi, sau đó lại đến khu vực trung đoạn."

Dứt lời, bất kể là Mục Phù Sinh, Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc hay Phương Khung đều lấy ra một bình ngọc từ trong nhẫn không gian, đổ một viên đan dược cho vào trong miệng.

Thấy một màn như vậy, Trình Dao tò mò hỏi:

"Đây là cái đan dược gì?"

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Đan dược sư muội chúng ta luyện chế, có thể dùng để chống đỡ ảo cảnh."

Không sai, đan dược này do Mộc Uyển Nhi sáng chế và luyện ra tên là Vân Huyễn đan.

Có thể ngăn chặn bất kỳ ảo cảnh nào dưới Thần Chủ cảnh.

"Đương nhiên, với thực lực của Mục tiền bối thì có thể bước vào khu vực trung đoạn."

Ngay sau đó Doãn Sĩ Liêm lại nhìn về phía Mục Phù Sinh, giọng điệu phức tạp nói:

"Đây vẫn là tính toán trong tình huống không bị ma thú bên trong đầm lầy quấy nhiễu."

"Cho nên muốn hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải muốn hoàn thành trong vòng một ngày, nếu không sẽ không cách nào ra tới."

"Với thực lực của chúng ta hiện tại chỉ có thể hành động ở khu vực rìa đầm lầy, hơn nữa còn không thể nán lại thời gian quá dài, ở trong thời gian quá dài cũng sẽ rơi vào ảo cảnh."

Lúc này, Doãn Sĩ Liêm nói:

Hơn nữa lại là người trong sư môn bọn họ . . . . .

Một tên phù triện sư Thần Hoàng cảnh, một tên trận pháp sư Địa cấp, hiện tại lại thêm một luyện đan sư. . . . . .

Rốt cuộc sư tôn phía sau bọn họ là ai?

Trình Dao đột nhiên nói:

"Có thể bán đan dược này cho chúng ta hay không, yên tâm, bất kể là phủ Thành chủ hay hai đại liên minh đều nguyện ý ra giá cao trao đổi."

Có loại đan dược này, bọn họ có thể lấy được nhiều tài nguyên từ Vân Mộng trạch hơn.

Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu:

"Trong tay chúng ta cũng không có bao nhiêu Vân Huyễn đan, đáng tiếc hiện giờ tiểu sư muội cũng không ở chỗ này."

Nghe vậy, Trình Dao chỉ đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Ngay sau đó Diệp Thu Bạch phân ba viên Vân Huyễn đan cho ba người Doãn Sĩ Liêm.

"Coi như làm thù lao dẫn đường cho mấy sư huynh đệ chúng ta."

Mấy người cùng nuốt sau đó tiến vào phạm vị Vân Mộng trạch.

Khoảnh khắc bước vào trong đầm lầy bọn họ liền cảm giác được hai chân của mình lún vào trong đất.

Vân Mộng trạch cũng không chỉ có ảo cảnh sương mù uy hiếp.

Mà còn có cả đầm lầy, chỉ cần bước vào liền thể cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang muốn kéo cả thân thể vào trong đầm lầy!

Phải lợi dụng linh khí bao trùm bàn chân mới có thể đứng vững vàng.

Chỉ là sau khi bọn họ tiến vào được một nén nhang thì có mấy chục bóng người đồng thời tiến vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận