Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1310 - Tính không lộ chút sơ hở!

Lâm lão đột nhiên phản bội khiến tất cả thân vệ của Cửu hoàng tử chấn kinh.

Phải biết rằng Lâm lão luôn đi theo bên cạnh Cửu hoàng tử, giúp Cửu hoàng tử xử lý vô số chuyện lớn nhỏ, có thể nói là thị vệ thiếp thân.

"Lâm lão, rốt cuộc vì cái gì! Tại sao lại phải phản bội Cửu hoàng tử!"

"Bọn họ hứa cho ngươi chỗ tốt gì?"

Phong Diệp cũng khiếp sợ quay đầu nhìn đám người Diệp Thu Bạch, kinh ngạc nói:

"A? Vì sao người này phản bội vậy?"

Nhưng khi nàng nhìn thấy trên mặt mấy người Mục Phù Sinh không có biểu tình bất ngờ, chỉ có chút ngưng trọng thì sửng sốt.

"Các ngươi... Chẳng lẽ các ngươi đã sớm biết?"

Diệp Thu Bạch vui vẻ chấp nhận, có cường giả kiểu này để luận bàn rất có ích cho tu luyện.

Lâm lão nhìn vào trong nhà gỗ, cười nói:

Phong Diệp không khỏi nhìn Diệp Thu Bạch với cặp mắt khác xưa.

Hỗn Độn Giới từ trước đến nay lợi ích làm đầu, tình thân, tình hữu nghị, trung thành? Những thứ này quá xa xỉ.

"Không phải biết nhưng đã hoài nghi, dù sao sau một loạt hành động của Cửu hoàng tử, liên hệ với thân phận và tính cách của hắn, nhiều ít gì cũng có thể cảm giác được điểm không thích hợp."

"Cửu hoàng tử điện hạ, kính xin đừng phản kháng, thân là hoàng tử, chết vẫn phải chết có thể diện một chút."

Mục Phù Sinh đã sớm nói ra suy đoán của mình cho đám người Diệp Thu Bạch nghe.

"Người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, xin Cửu hoàng tử đừng trách lão hủ, chỉ là đối phương cho quá nhiều."

Hôm nay xem ra suy đoán của bọn họ không sai.

Lúc này, Diệp Thu Bạch cũng biết Mục Phù Sinh sẽ không muốn gây chú ý, vì vậy ngưng trọng nói:

Vào lúc nà Lâm lão trên lưng hổ lại nhếch miệng cười, dù không nhìn thấy ánh mắt của hắn nhưng cũng có thể cảm nhận được trong đôi mắt ẩn giấu dưới tấm vải xám tràn ngập tàn khốc và máu lạnh.

Lâm lão cười nhạo một tiếng:

"Chỉ vậy mà đã phát hiện, xem ra ngươi cũng không tầm thường, sau khi trở về ta áp chế cảnh giới đánh với ngươi một trận."

"Như vậy nghĩa là Cửu hoàng tử đã sớm hoài nghi lão hủ?"

Ba lão giả phía trên cũng tỏ vẻ đại cục đã định.

Cửu hoàng tử vẫn bình thản nói: "Đúng là một màn mà ta không muốn nhìn thấy nhất đã diễn ra."

Nhưng bên trong lại không có một bóng người, chỉ có một khối ngọc bội truyền âm, trên ngọc bội còn lưu lại khí tức của Cửu hoàng tử...

Khi Lâm lão nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi vỗ một chưởng về phía nhà gỗ.

Lâm lão có chút kinh hoảng hỏi.

Cửu hoàng tử lại cười nói: "Tất cả chỉ là để xác nhận thân phận của ngươi mà thôi."

Tuy rằng ở Hỗn Độn giới, chuyện phản bội rất bình thường, nhưng điều này cũng chứng minh sự trung thành hữu nghị trân quý biết bao nhiêu.

"Vậy sao ngươi còn tín nhiệm ta như thế, đưa bản đồ và lệnh bài trận pháp cho lão hủ đây?"

"Ngươi cho rằng vì sao trong tình huống bất lợi với mình mà ta lại rời khỏi Hoàng đô an toàn, mang theo thân vệ cùng ngươi tới Thanh Long thành hung hiểm vạn phần?"

Tiếng Cửu hoàng tử tiếp tục truyền ra:

Lâm lão hắn không thể tiếp nhận kết quả này.

Trong nụ cười tràn ngập sự thoải mái và ạnh nhạt xen lẫn trêu tức...

Dù sao nếu việc này không thành công, hắn sẽ không nhận được thù lao.

Sau đó hắn cũng không có khả năng gia nhập vào trướng các hoàng tử khác.

Kẻ vì lợi ích mà phản bội, chẳng ai dám dùng nữa, huống hồ trong hoàng thất vô tình hung hiểm vạn phần này.

Trong nháy mắt nhà gỗ chi năm xẻ bảy, gỗ vụn bay tán loạn khắp nơi!

"Ngươi rời đi từ lúc nào, không phải đêm đầu tiên đã xuất hiện sao?"

Không chỉ Lâm lão, ngay cả những cường giả phía trên cũng trầm mặt.

Tiếng của Cửu hoàng tử từ trong ngọc bội truyền ra.

"Trước khi sắc phong Thái tử mà đi tới địa phương khác, chắc chắn là đang đánh bạc, đánh bạc thua sẽ phải chết."

"Tuy rằng lúc trước không có cảm giác bên cạnh mình có nằm vùng, bất quá nếu ta là các hoàng huynh hoàng tỷ cũng sẽ cài cắm tai mắt chỗ người khác."

Lâm lão ngưng trọng nói.

"Cho nên mục đích ngươi tới Thanh Long thành không phải để vận chuyển Hỗn Nguyên Thạch mà là để điều tra người nằm vùng?"

Cửu hoàng tử đáp lại.

"Đúng vậy, qua mấy ngày cuối cùng ta cũng xác định ngươi chính là người có khả năng nhất, vì vậy mới giao bản đồ và trận pháp giao cho ngươi. Ta nghĩ... Ngươi đã đưa bản đồ cho Tam hoàng huynh đi?"

Một lão giả thuộc phe Tam hoàng tử ở trên không biến sắc.

"Ngươi có tai mắt bên người điện hạ?"

Cửu hoàng tử cười cười: "Lần đầu tiên ta xuất hiện chỉ vì để cho Lâm lão ngươi buông lỏng cảnh giác mà thôi, dù sao ngươi theo ta lâu như vậy cũng cực kỳ cẩn thận đi?"

"Tính không bỏ sót!"

"Hẳn là Cửu hoàng tử biết danh hiệu của điện hạ ở bên ngoài chứ?"

"Không thể không nói Cửu hoàng tử ngươi có lòng dạ mưu mô khiến tại hạ bội phục. Chỉ có điều... Tam hoàng tử điện hạ cũng không ngồi không."

Đột nhiên lão giả phe Tam hoàng tử trên không cười to, nói:

Chỉ có người không ngừng tranh đấu, từ trong biển máu giết ra tiếp nhận Thần triều mới có thể làm cho Thần triều càng thêm phồn thịnh.

Hòa bình sẽ chỉ làm cho một hoàng triều dần dần hủy diệt.

"Cửu hoàng tử ngươi muốn trở thành Thái tử, chắc chắn không thể để mặc người phản bội mình tiêu dao bên ngoài."

"Cũng không sai."

"Được rồi các vị, nếu nhiệm vụ đã thất bại xin trở về đi."

Cửu hoàng tử bình thản nói, giống như hết thảy đều chưa từng phát sinh.

"Cũng nói với hoàng huynh của ta nói một tiếng, ta không trách bọn họ, nên hợp tác vẫn có thể hợp tác, không thể hợp tác thì tính sổ."

Hoàng thất không có kẻ thù vĩnh viễn.

Có chăng chỉ là xung đột lợi ích mà thôi.

Nếu đổi lại là Cửu hoàng tử, hắn cũng sẽ chọn thời cơ này để chém giết đối phương.

Thiên tử cũng sẽ làm như không thấy, không sợ các hoàng tử tranh đấu, chỉ sợ bọn họ không chịu tranh đấu.

Ánh mắt Lâm lão lóe lên, trầm giọng nói:

Cửu hoàng tử cười lạnh nói: "Lâm lão, đại thế đã mất, có lẽ ngươi lấy công chuộc tội thì bổn hoàng tử sẽ tha thứ cho ngươi."

Với tâm cơ của Cửu hoàng tử, tuyệt đối sẽ không làm mấy hành động vô nghĩa.

Đây cũng là điểm mà Mục Phù Sinh hoài nghi.

Quả thật nếu như không phải đêm đầu tiên Cửu hoàng tử xuất hiện một lần, Lâm lão đã sớm hoài nghi Cửu hoàng tử không có trong nhà gỗ.

Sắc mặt Lâm lão khó coi.

Đây là danh hiệu của Tam hoàng tử trong Cửu Long thần triều.

Bất kể là đối ngoại hay đối nội, mỗi lần ra tay Tam hoàng tử đều cân nhắc đến các khả năng, tỷ lệ thành công cực kỳ cao!

Cửu hoàng tử trầm mặc.

"Vị tiếp nhận nhiệm vụ của điện hạ đã đủ thời gian rồi chứ? Điều tra được vị trí của Cửu hoàng tử chưa?"

Một nam tử từ trong đám người mỉm cười bước ra, tay cầm một khối la bàn gật đầu nói:

"Truyền âm có thể cách xa vạn dặm, nhưng vẫn cần vận chuyển khí tức bản thân bên trong ngọc bội, với cảnh giới Cửu hoàng tử thì không có năng lực cách nơi đây quá xa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận