Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 668 - Một thanh thạch kiếm

. . . . . .

Khảo nghiệm cuối cùng sao?

Sau khi lão giả nói xong, nghe thì cảm thấy đơn giản hơn so với hai khảo nghiệm trước đó nhiều.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì hung hiểm vạn phần!

Bên cạnh bộ xương khô chỉ có một thanh thạch kiếm.

Nói cách khác, người thứ nhất cầm lấy thạch kiếm sẽ phải một mình đối mặt với ba người xa luân chiến.

Huống hồ bốn người ở đây có ai là kẻ đơn giản dễ đánh đâu.

Nếu như chỉ cần đánh bại một người, ngược lại cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Vũ khí của ba người đều không phải vật phàm!

Ngay cả Nhạc Chính Trì cũng do dự trong chốc lát, hai tay ôm chặt đàn cổ.

Giống như Nhạc Chính Trì có thể dùng đàn cổ.

Trong mắt Khâu Lộc cùng với Tô Hách rõ ràng xuất hiện sự do dự và suy tư, không có tiến lên.

Thanh thạch kiếm này cũng không được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, chỉ là một thanh thạch kiếm phổ phổ thông thông không có gì lạ.

Nếu như dùng thạch kiếm tác chiến thì thực lực sẽ giảm đi nhiều.

Còn có một điều nữa.

Hiển nhiên, đối với hắn mà nói thì thạch kiếm cũng không phải loại vũ khí mà hắn am hiểu, sử dụng nhuần nhuyễn.

Còn người bị khiêu chiến lại có thể sử dụng vũ khí mà chính mình quen thuộc nhất.

Theo lời lão giả, trong quá trình chiến đấu đánh bại những người còn lại chỉ có thể sử dụng thanh thạch kiếm không có bất kỳ hơi thở này.

Hai điều kiện bất lợi làm cho khảo nghiệm này trở nên khó khăn, khó lựa chọn.

Diệp Thu Bạch bỗng bước ra một bước tiến lên, đầu tiên là chắp tay thi lễ với lão giả.

Giống như Khâu Lộc có thể dùng nhuyễn kiếm và cả Tô Hách dùng kiếm của mình.

Sau đó mới đi tới bên cạnh thạch kiếm, không chút do dự mà rút kiếm lên!

Kiếm đạo của hắn là mượn âm thanh.

Khi trong mắt lão giả xuất hiện chút thất vọng.

Một tên kiếm tu nếu như ngay cả kiếm của mình cũng không thể bảo hộ, không thể giữ gìn thì làm như thế nào mà tiếp tục tiến bước trên con đường tu kiếm, làm sao tiến bước tiến lên đại đạo?

Cười nói:

Tô Hách không chút do dự cầm kiếm, nâng lên cánh tay, mũi kiếm chỉ thẳng Diệp Thu Bạch, tức giận nói:

"Còn nữa, nếu như trong quá trình khiêu chiến để cho thạch kiếm nứt toạc thì cũng mất đi cơ hội nhận được truyền thừa."

Nghe được lời này.

Thấy một màn như vậy, lão giả khẽ gật đầu nói:

Nhấc chân đạp trên sàn cung điện màu đen bắn nhanh về phía Diệp Thu Bạch.

Hắn hét lớn một tiếng.

Lửa giận trong lòng Tô Hách càng thêm mãnh liệt!

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

"Ngươi, không xứng được Tô gia coi trọng."

Diệp Thu Bạch nhàn nhạt nói:

"Những lời này chờ ngươi ngồi trên vị trí gia chủ Tô gia rồi lại nói đi."

"Kiếm tu phải yêu quý thanh kiếm của mình, đây là yêu cầu căn bản, rất hợp lý."

Lời này vừa nói ra.

"Các ngươi có thể khiêu chiến, ai khiêu chiến thành công liền có thể cầm lấy thạch kiếm, người cuối cùng cầm vững thạch kiếm chính là người thừa kế của bổn tọa."

Lão giả gật gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người Nhạc Chính Trì, nói:

Diệp Thu Bạch tay cầm thạch kiếm lạnh nhạt nhìn Tô Hách đang tiến công.

Tu vi Trọc Tiên cảnh sơ kỳ đối với Diệp Thu Bạch hiện tại mà nói không hề có chút uy hiếp.

Huống hồ. . . . . .

Bên trong kiếm vực.

Diệp Thu Bạch hắn chính là vương giả!

Hết thảy kiếm tu chỉ có thể làm nền cho Diệp Thu Bạch bên trong kiếm vực, chỉ có thể cúi đầu thần phục!

Kiếm ý Siêu phàm cảnh bùng nổ, lan tràn trong khoảnh khắc này.

Tuy rằng linh hồn lão giả ở sau lưng Diệp Thu Bạch không xa.

Nhưng kiếm vực đối với lão giả mà nói không hề có tác dụng.

Xẹt qua mắt phải là một màu đỏ tươi. . . . . .

Cảm giác nóng bỏng từ vị trí giữa hai chân mày chảy dài xuống.

Hai mắt trừng to, đồng tử không ngừng thu nhỏ lại.

Trên mặt Tô Hách cũng tràn ngập vẻ khó tin.

Theo sát là mũi thạch kiếm cũng dừng lại trước trán Tô Hách, chỉ còn cách một lóng tay . . . . .

Đồng thời Tô Hách cũng lui về phía sau vài bước.

Kiếm ý Siêu phàm cảnh giống như một tầng áo mỏng bao trùm lấy thạch kiếm!

Hướng tới Tô Hách mà chém!

Tô Hách thấy cảnh này cắn chặt răng, mạnh mẽ nhắc nâng thanh kiếm Địa Tiên đỉnh, vận chuyển kiếm ý đã trở nên trì trệ của mình mà gầm lên.

Tiến một bước về phía trước, đầu gối hơi cong, hai bàn tay nắm chặt chuôi kiếm hung hăng chém từ trên xuống dưới.

Thời điểm hai thanh trường kiếm giao phong.

Thạch kiếm như được chắp vá từ đá vụn bình thường, không có gì đặc biệt trong tay Diệp Thu Bạch.

Giờ phút này lại giống như một thanh bảo kiếm vô thượng trong mắt Tô Hách!

Kiếm rời tay Tô Hách bay sang một bên, mũi kiếm đâm vào vách tường lập lòe u quang phát ra một tiếng leng keng rồi rơi xuống đất.

Chẳng thể để lại trên mặt tường một dấu vết nào!

Cũng chính là khi kiếm của Tô Hách trở nên đình trệ, Diệp Thu Bạch ra tay.

Kiếm cũng giống như bị một ngọn núi đè lên, nặng ngàn vạn cân!

Thanh kiếm nhẹ lướt trong tay hắn trong khoảnh khắc này giống như không chịu sự khống chế của hắn.

Còn Tô Hách thì lạ có vẻ giật mình.

Bất động như núi!

Thậm chí lão giả chẳng cần phóng thích kiếm ý mà vẫn thong dong không có việc gì, không chút dao động.

Kiếm ý phụt ra từ thạch kiếm trực tiếp đâm một lỗ nhỏ trên mặt Tô Hách nhưng lại không gây tổn thương đến thần hồn.

Chỉ là vết thương da thịt.

Diệp Thu Bạch nhìn Tô Hách, thần sắc bình đạm, lạnh nhạt nói:

"Tô gia có mạnh cũng có yếu, tỷ tỷ Tô Mộ U của ngươi chính là một ví dụ rất tốt."

Nói theo cách khác thì Tô Hách hắn chính là kẻ yếu ở Tô gia.

Tô Mộ U là kẻ mạnh ở Tô gia!

Hai người căn bản không ở cùng một tầng.

Tuy rằng đây là sự thật nhưng bản thân Tô Hách vẫn luôn âm thầm không phục Tô Mộ U.

Vì sao gia gia cùng với các trưởng lão Tô gia đều coi trọng tỷ tỷ Tô Mộ U chứ?

Đối hắn lại mặc kệ, tùy ý để cho hắn phát triển?

Đây là một tâm bệnh của Tô Hách.

Hiện giờ Diệp Thu Bạch nói ra càng kích thích tâm ma của Tô Hách.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra!

Hiển nhiên đã tổn thương đạo tâm!

Diệp Thu Bạch thấy cảnh này nhưng sắc mặt vẫn bình đạm, giống như cũng không có để Tô Hách ở trong mắt.

Cánh tay tự nhiên buông xuống.

Nhìn về phía Nhạc Chính Trì cùng với Khâu Lộc, nói:

"Đừng lãng phí thời gian, người tiếp theo."

Một màn này rơi vào trong mắt lão giả phía sau, lão không khỏi gật gật đầu.

Kiếm vực, kiếm đạo vương giả.

Dũng cảm dám trở thành người thứ nhất cầm lấy thạch kiếm.

Vượt biên tác chiến, dùng tu vi Biến Huyết cảnh trung kỳ nhẹ nhàng đánh bại kiếm tu Trọc Tiên cảnh sơ kỳ.

Kiếm đạo Siêu phàm cảnh bày ra thiên phú trác tuyệt của Diệp Thu Bạch trên kiếm đạo.

Dù là tâm tính hay thiên phú.

Diệp Thu Bạch đều là một tên kiếm tu trời sinh.

Huống hồ lão giả còn phát giác được thể chất của Diệp Thu Bạch không bình thường. . . . . .

Thể chất này cũng chính là yếu tố quan trọng giúp cho Diệp Thu Bạch có thành tựu cao như hiện tại trên kiếm đạo.

Chỉ là loại thể chất kiếm đạo này hắn chưa từng nghe qua, chưa từng nhìn thấy. . . . . .

Khâu Lộc nhìn về phía Nhạc Chính Trì, cười nói:

"Nhạc Chính Trì, ngươi lên hay là ta lên?"

Nhạc Chính Trì khinh thường nhìn thoáng qua Khâu Lộc, cười lạnh một tiếng:

"Tâm cơ thâm sâu, do dự không quyết đoán, Diệp Thu Bạch nói không sai, cảnh giới kiếm đạo của ngươi không cách nào đột phá là có nguyên nhân."

Sắc mặt Khâu Lộc trở nên khó coi, vừa định phản bác thì lại thấy hai tay Nhạc Chính Trì nâng đàn cổ lên, tiến tới trước mặt Diệp Thu Bạch.

Chỉ thấy hai ngón tay hắn đặt lên trên dây đàn.

Mắt nhìn thẳng Diệp Thu Bạch, nhàn nhạt nói:

"Thực lực thấp hơn ta, kiếm trong tay cũng không được, dù ta có thắng trận chiến này cũng sẽ không có cảm giác thành tựu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận