Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 376 - Sóng ngầm kích động!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Ta muốn đi xem."

Lúc này Mục Phù Sinh cũng đi tới, sau khi nghe được ba người đối thoại mới nói:

"Tạm thời cứ từ từ đi, chờ đội ngũ dò xét có kết quả, tịnh thế đại trận hoàn thành."

"Lúc đó sẽ an toàn hơn một chút."

Tiểu Hắc nghe xong cũng gật đầu.

Vào ngày thứ ba.

Rốt cuộc trong Lâm Giới sơn cũng có động tĩnh!

"Chúng ta cần phái người đi chi viện trước."

Sắc mặt mọi người thay đổi!

"Ngọc bội liên lạc không dùng được, có khả năng là sương đen che chắn."

"Lần này do ta tự mình dẫn đội."

Thương ý chính là tín hiệu!

"Hoàng nữ điện hạ, trăm triệu không thể!"

Trên không trung phía bắc có thương ý dao động.

Bộ hạ của Mục Khanh Khanh không có người nào kinh ngạc.

Mục Khanh Khanh lập tức triệu tập nhân thủ:

Nơi đó là khu vực ngân giáp thống lĩnh phụ trách!

Mục Khanh Khanh gật gật đầu đáp:

"Có gì không thể?"

Thân tín của nàng nói:

Tên người hoàng thất này nói:

Có người hoàng thất lập tức từ chối đề nghị này.

Mục Khanh Khanh nhìn sang nói:

"Đối mặt với chuyện có khả năng liên quan đến Tà tộc ngoại vực thì chúng ta cần bảo đảm trạng thái toàn thịnh, không thể có nửa điểm sơ hở!"

Chẳng qua nàng lại có ý nghĩ của riêng mình.

Nàng tiếp tục nhìn về phía Mục Phù Sinh.

"Nếu hoàng nữ điện hạ chết, vậy người nơi này sẽ không có người tâm phúc mà suy giảm sĩ khí!"

Hắn muốn từ chối nhưng đang ở trước mắt bao người, nếu như từ chối sẽ vứt bỏ uy nghiêm hoàng thất.

"Lần này hoàng nữ điện hạ chỉ huy hành động, thân là người chỉ huy, há có thể tự mình đến nơi nguy hiểm, đặt bản thân vào tình thế đầy nguy cơ?"

Hơn nữa còn mang vẻ mặt chuyện đạo nghĩa không thể chối từ!

Vậy nên hắn chỉ đành gật gật đầu.

Phải biết rằng hắn chính là hoàng chủ đời kế tiếp đó!

Sao Mục Khanh Khanh không biết đạo lý này

Mục Phù Sinh tức khắc cảm thấy không ổn.

"Ca, ngươi cũng đi cùng với ta đi?"

Mục Phù Sinh: ". . . . . ."

"Nhưng mà một khi ta tự mình dẫn đội thì sĩ khí sẽ tăng lên."

"Ta đi rồi ngươi sẽ phụ trách chỉ huy."

Ngay sau đó nàng nói với thân tín bên cạnh:

"Cho nên chuyện này không cần bàn nữa."

"Không thành vấn đề."

Mục Phù Sinh lại chỉ về phía ba người Diệp Thu Bạch nói:

"Mang theo bọn họ cùng đi."

Mục Khanh Khanh nhíu nhíu mày.

Lần này chỉ có thể mang theo tinh nhuệ.

Ba người Diệp Thu Bạch chỉ có tu vi ở Bán Đế.

Chỉ có tên nam tử trông chất phác có tu vi Đế cảnh.

Nhưng ngại mặt mũi của Mục Phù Sinh nên nàng không có nhiều lời.

Lại có thêm một người phản đối:

"Đi theo bọn họ trước, đến lúc đó nhìn xem có manh mối gì không". . . . . . . . . . . . .

Loại đồ vật này là thứ mà Tiểu Hắc cần nhất hiện giờ!

Nếu đồng nguyên với Tiểu Hắc vậy thì có khả năng tìm đến đồ vật có liên quan tới ký ức của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lắc lắc đầu nói: "Đã biến mất, không cảm nhận được."

"Ngươi nói hơi thở đồng nguyên với ngươi ở nơi nào?"

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Tiểu Hắc hỏi:

"Ta hiểu được."

Chuyện quá khẩn cấp nên rất nhanh liền phân phối xong.

Lần này do hoàng nữ Mục Khanh Khanh tự mình dẫn đội.

Tất cả người trong đội đều có tu vi Đế cảnh.

Đồng thời có thêm bốn tên cường giả Phân Thần cảnh!

Khoảng bốn mươi người cùng hướng tới phía bắc Lâm Giới sơn.

Sau khi tiến vào Lâm Giới sơn, ba người Diệp Thu Bạch lập tức cảm nhận được một cổ lực lượng tràn ngập tà tính!

Cổ lực lượng này rất giống tà tu.

Nhưng lại tinh thuần hơn lực lượng của tà tu không biết bao nhiêu lần!

Sắc mặt người này lập tức chùng xuống, nhưng vẫn chắp tay nói:

Mục Phù Sinh lại lắc đầu nói: "Nếu ta muốn mang theo bọn họ thì đã có ý định riêng, không cần ngươi nhiều lời đi?"

"Nếu muốn toàn lực ứng phó, tự nhiên phải phái ra tinh nhuệ, dưới Đế cảnh không cần theo đâu."

Người này là người của Lân Long Thân vương.

Mục Phù Sinh nhìn sang,"Nói đi."

"Điện hạ, có một câu không biết ta có nên nói ra không."

Ở hoàng cung Vô Biên hoàng triều.

Mục Chính Đình nhìn về phía lão giả trước mắt rồi nói: "Gần nhất hoàng triều cũng không thái bình."

Lão giả này chính là quốc sư đương triều, Minh Tố!

Chỉ nghe Minh Tố gật đầu nói:

"Lão hủ đã nghe đôi chút, cũng đã âm thầm điều tra, tất cả manh mối đều chỉ về phía Lân Long Thân vương, chỉ là không có chứng cứ xác thực."

Mục Chính Đình khẽ gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Nhưng cũng chính là vì như thế nên hắn mới trở thành người bị nghi ngờ nhất."

Manh mối chỉ về phía Lân Long Thân vương nhưng trong tối lại có người âm thầm xóa bỏ chứng cứ!

Thực hiển nhiên có người cũng không muốn bọn họ phát hiện Lân Long Thân vương!

Đương nhiên người này có khả năng chính là Lân Long Thân vương!

"Ở thời điểm đặc thù này, hoàng triều xảy ra chuyện khiến lão hủ cảm giác có chút không ổn."

Tà tộc ngoại vực mới vừa có động tĩnh liền phát sinh chuyện này.

Không khỏi quá trùng hợp đi!

Mục Chính Đình gật đầu nói:

"Bổn hoàng cũng nghĩ như quốc sư, hy vọng không giống với suy nghĩ của chúng ta."

"Quốc sư, nhờ ngươi tiếp tục điều tra thêm một chút."

"Trong thời điểm này nhất quyết không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!"

Minh Tố gật gật đầu, lập tức biến mất tại chỗ.

Mục Chính Đình nhìn ra bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu lành lạnh!

"Hy vọng ngươi không làm chuyện ngu ngốc. . . . . . Nếu không, dù cho ngươi cống hiến bao nhiêu, bổn hoàng tuyệt đối sẽ không nương tay!". . . . . . . . . . . . . . . .

Man hoang giới vực.

Lục Trường Sinh đã về tới Thảo Đường.

Lúc này Liễu Tự Như cũng đi tới nơi này.

Không biết mấy ngày trước Liễu Tự Như đã đi nơi nào, Lục Trường Sinh cũng chưa từng hỏi.

Liễu Tự Như nói:

"Phỏng chừng thời tiết của vùng vĩ độ này muốn thay đổi nha."

Lục Trường Sinh tùy ý hỏi:

"A? Như thế nào vậy?"

Thời tiết thay đổi sao?

Có liên quan gì đến Lục mỗ chứ.

Liễu Tự Như cười nói:

"Mấy ngày nay ta trở về Ám Vực một chuyến, trên đường biết được một tin tức."

"Không gian bình chướng giữa trung vĩ độ và vĩ độ thấp đã buông lỏng."

"Cho nên Tà tộc sẽ phái nhiều cường giả tiến vào giới vực vĩ độ thấp hơn."

"Sau đó hình như có một ít thế lực ở trung vĩ độ cũng có hứng thú với nơi này nha."

Tà tộc?

Còn không phải là đám quỷ quái mà trước đó hắn đi diệt trừ sao?

"E là Vô biên giới vực sẽ đứng mũi chịu sào, dù sao cũng là giới vực gần không gian bình chướng nhất."

Lục Trường Sinh: ". . . . . ."

Vô biên giới vực. . . . . .

Lục Trường Sinh đột nhiên cảm giác trứng mình hơi lạnh. . . . . .

Vì sao đồ đệ hắn tới nơi nào thì nơi đó liền có chuyện?

"Ngươi biết được tin tức từ đâu?"

Liễu Tự Như đắc ý nói:

"Ta đã nói rồi, mạng lưới tin tức của Ám Vực rất rộng, cho nên ngươi muốn có gia nhập Ám Vực hay không, về sau có thể nhận được tin tức trước nhất!"

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, không có trả lời.

Hắn đang nghĩ đến chuyện không gian bình chướng buông lỏng, vậy có nên đi gia cố một chút hay không?. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mấy người Mục Khanh Khanh đã tiến vào trung bộ Lâm Giới sơn.

Càng đi sâu vào bên trong, sương đen càng thêm nồng đậm!

Tới nơi này rồi, vươn đôi tay cũng không cách nào nhìn rõ.

Lực lượng tràn ngập tà tính không ngừng lưu động trong sương đen.

Nó loáng thoáng ảnh hưởng đến linh khí lưu động trong cơ thể người tu đạo.

Lúc này, Mục Khanh Khanh phất phất tay nói:

"Dừng lại!". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận