Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 466 - Phong vân tế hội

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Lần này, toàn bộ thế lực hàng đầu Thiên Hà tinh vực đều được Phàm Nhân thôn mời."

"Trong đó, ba thế lực đứng đầu là Bắc Minh Trấn Long Điện, Dao Trì Tiên Cung, Kim Sí Đại Bàng tộc."

"Ba thế lực, đều phái ra thiên kiêu mạnh nhất bên mình, Bắc Minh Trấn Long Điện Đoạn Triều Hạc, Dao Trì Tiên Cung, Dao Trì Thánh Nữ Quý Thiên Dao, cùng với thiếu chủ Kim Sí Đại Bàng tộc, Kim Vô Tẫn."

"Còn Hình gia chúng ta, tuy rằng xem như thế lực hàng đầu Thiên Hà tinh vực nhưng cũng chỉ xếp cuối cùng trong nhóm."

Nói tới đây, sắc mặt Hình Thành hơi khó coi:

"Hạ Nhiên chính là đệ tử Tàng Huyền Tông."

"Tàng Huyền Tông mạnh hơn Hình gia, nhưng hắn cũng không phải nhân vật hàng đầu bên trong, cho nên cũng không có đạt được danh ngạch tiến vào Phàm Nhân thôn, chỉ là vẫn rất mạnh mẽ."

Nếu không phải cây liễu nói người nơi này không phải đối thủ của hắn, phỏng chừng Lục Trường Sinh đã xoay người rời đi.

Hình Thành không khỏi cười khổ:

Sau đó Hình Vân kia còn muốn giết bọn họ.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Lục Trường Sinh.

Điều này khiến Lục Trường Sinh có thêm hiểu biết về các thế lực khác.

Phàm Nhân thôn được núi non vây quanh, ngọn núi cao ngất trong mây, dù là cường giả đứng đầu giới này cũng khó có thể vượt qua.

"Cho nên ta và Lục huynh đều phải cẩn thận."

"Lục huynh, ta nghĩ ngươi không nên khinh thường Hạ Nhiên kia."

Nói tóm lại, Hình Thành là yếu nhất trong đám.

Dọc đường đi, Hình Thành liên tục giảng thuật tình huống các thế lực ở Thiên Hà tinh vực cho Lục Trường Sinh nghe.

"Không cần quá lo lắng, bọn họ không giết được ta."

Muốn tiến vào Phàm Nhân thôn chỉ có thể tiến vào từ giữa hai ngọn núi.

Gia hỏa tốt lắm.

Khi Lục Trường Sinh và Hình Thành tới nơi thì đã có mấy chục người tụ tập.

Lục Trường Sinh cười cười, không tỏ ý kiến. . . . . . .

Hơn nữa quanh Phàm Nhân thôn có một cổ hơi thở cực kỳ huyền diệu bảo hộ, bất kỳ ai cũng không dám tùy tiện xâm nhập.

"Được, chúng ta đây liền chờ kết quả, chỉ là cái giá phải trả có hơi nha."

Hình Thành hừ lạnh một tiếng, không cam lòng yếu thế:

Giống như bảo hộ nơi này.

"A? Không nghĩ tới ngươi còn có can đảm tiến vào nơi này?"

Hiển nhiên Hạ Nhiên không cho rằng Lục Trường Sinh là đối thủ của mình.

Trong đó có Hình Vân cùng Hạ Nhiên.

Dăm ba câu có thể khiến cho hắn rời đi sao?

Đùa cái gì vậy, hắn tới nơi này chính là vì Huyền Hoàng Khí.

Lục Trường Sinh cười cười, cũng không có trả lời.

Hình Vân dời mắt, cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nể tình có cùng huyết mạch mà tha cho ngươi một mạng sao?"

Cỗ hơi thở này có liên quan đến Huyền Hoàng Khí đi?

Lúc này, Hạ Nhiên đi tới trước mặt Lục Trường Sinh, bình đạm nói:

"Giữa ngươi và ta cũng không có thù hận, nhưng lập trường bất đồng, tiến vào bên trong ta sẽ ra tay với ngươi, ngươi nên dừng bước ở đây cho thỏa đáng."

"Ai thắng ai thua chưa biết, không cần nói sớm."

Hắn có thể cảm nhận được bên trong núi non có một cỗ hơi thở cực kỳ cổ xưa, cuồn cuộn đang lưu chuyển.

Lục Trường Sinh cũng không có để ý tới cuộc đối thoại của hai người mà là quét mắt đánh giá sơn cốc quanh mình.

"Rửa mắt mong chờ."

Ngươi cho rằng ngươi thật đánh được ta!

Hình Vân thấy cảnh này, cười lạnh nói:

"Hạ huynh, đã như vậy thì vào trong cứ giết là được."

Hạ Nhiên thấy Lục Trường Sinh cũng không có để ý tới mình, cũng không có tức giận mà xoay người rời đi.

Nếu như không rời đi, cùng lắm giết chết thôi.

Lời nên nói hắn cũng đã nói rồi.

Lúc này, ở phía chân trời có một cỗ hơi thở khổng lồ xuất hiện.

Một con thuyền to, thân thuyền có một long văn trải dài, trên long văn có từng xiềng xích lập loè lôi quang màu tím, giống như vây long!

Ở đầu thuyền có một người nam tử lạnh lùng đứng, hai tay vắt sau lưng.

"Xem ra, Đoạn Triều Hạc theo đuổi không có kết quả nha!"

"Vậy được, chúc ngươi may mắn."

Chỉ thấy trên mặt Đoạn Triều Hạc có chút u ám xẹt qua nhưng lại nhanh hóa thành một nụ cười ôn hòa, giống như một vị công tử nhẹ nhàng, rất có phong độ nói:

"Ta quen đi một mình hơn."

Quý Thiên Dao lắc lắc đầu, nói:

"Chúng ta cùng tiến vào bên trong được không?"

Toàn bộ Thiên Hà tinh vực cũng chỉ có nàng mới có thể để Đoạn Triều Hạc lộ ra vẻ mặt này.

Được xưng là mỹ nữ đệ nhất Thiên Hà tinh vực, Thánh nữ Dao Trì Tiên Cung, Quý Thiên Dao!

Tất cả mọi người say mê nhìn về phía không trung.

Cánh hoa rơi rụng, một nữ tử mặc đồ xanh xuất hiện trong không trung, gương mặt không hề điểm trang, như hoa Phù Dung trong nước.

Giống như có thêm bất kỳ thứ gì điểm xuyết cũng sẽ phá hư sự cân bằng tuyệt mỹ trên gương mặt nàng.

Tiên tử trong tranh cũng không thể nào hơn vậy.

Đoạn Triều Hạc cũng thu hồi Trấn Long Hạm, đi tới bên cạnh Quý Thiên Dao, cười nói: "Thiên Dao, gần đây tu luyện còn thuận lợi chứ?"

Quý Thiên Dao mỉm cười nhưng lại hơi lui về phía sau một chút mới đáp:

"Còn tốt."

Ngay cả Đoạn Triều Hạc lạnh lùng cũng mỉm cười trong khoảnh khắc này.

Chưa thấy người tới nhưng lại có thể ngửi được hương thức say lòng.

Cùng lúc đó lại có trăm hoa đua nở, từng làn gió thơm ùa đến.

"Nghe nói mấy năm nay Đoạn Triều Hạc vẫn luôn áp chế cảnh giới, vì hôm nay tiến vào Phàm Nhân thôn."

"Trấn Long Hạm của Bắc Minh Trấn Long Điện, xem ra là Đoạn Triều Hạc tới."

Người phía dưới cũng ngừng nói chuyện với nhau, đều nhìn về phía không trung.

"Quý Thiên Dao có tầm mắt cực cao, không biết ai có thể hái được đóa cao cao tại thượng này đây."

"Ngươi đừng suy nghĩ nữa, dù sao nàng chướng mắt ngươi."

Cuồng phong xẹt qua, gió cát nổi lên bốn phía!

Trong thiên địa giống như có cơn lốc xuất hiện càn quét.

Bên trong gió lốc có cát sắc nhọn xoay chuyển.

Một tiếng cười cuồng ngạo vang vọng thiên địa!

"Đoạn Triều Hạc, xem ra ngươi không được nha!"

Sắc mặt Đoạn Triều Hạc hơi trầm xuống, nhìn về nơi âm thanh phát ra.

Chỉ thấy một nam tử có hai cánh vàng kim, mái tóc vàng rối tung bay tới.

"Quý Thiên Dao, để ý tới loại nam tử không cốt khí này làm cái gì?"

"Theo bổn vương đi, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!"

Quý Thiên Dao lạnh lùng nhìn thoáng qua Kim Vô Tẫn, không thèm để ý.

Đoạn Triều Hạc cũng trầm giọng nói:

"Kim Vô Tẫn, sau khi tiến vào để ta xem xem thân thể ngươi có thể khiêng được mấy đao của ta."

Kim Vô Tẫn cười lạnh:

"Rửa mắt chờ mong."

Trong lúc nhất thời hai bên giương cung bạt kiếm!

Đúng lúc này.

Kết giới ở sơn cốc bị mở ra.

Có một hài đồng xuất hiện ở nơi đây.

Chỉ nghe hài đồng nói:

"Tiên sinh nói, đã đến giờ, người có được thiệp mời người có thể đi vào."

Nghe vậy, Kim Vô Tẫn vung cánh trực tiếp bay vào bên trong!

Đoạn Triều Hạc hừ lạnh một tiếng, không cam lòng yếu thế.

Quý Thiên Dao cũng theo sau.

Hình Vân cười lạnh một tiếng:

"Hình Thành, hiện tại rời đi có lẽ còn có thể giữ được một mạng."

Dứt lời liền nhanh chóng cùng Hạ Nhiên tiến vào bên trong.

Sắc mặt Hình Thành âm trầm,"Lục huynh, sau khi tiến vào trong cần cẩn thận, không nên đơn độc hành sự."

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Hai người cũng đi vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận