Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 201 - Kiếm vực tôi thể

Thạch Sinh.

Chưa từng nghe qua tên họ người này.

Dù sao người đi vào Tàng Đạo thư viện đều là người có chút danh tiếng trong giới tu đạo.

Giống như nam tử đang kiên trì cùng Thạch Sinh.

Người này là thiên kiêu từ một thế gia hàng đầu ở Trung Vực.

Tên Trần Minh Chi.

Một thiên kiêu có tiếng tăm lừng lẫy Trung Vực!

Tuổi còn trẻ mà đã đột phá đến Càn Nguyên cảnh.

Bọn họ không biết tới cũng rất bình thường.

Phỏng chừng chỉ là một tên tán tu.

Dù sao trên thế giới này có không ít đại năng lánh đời.

Sao có thể là đệ tử của đại năng lánh đời chứ?

Một tên tán tu trong muôn vàn tán tu, không có hề có danh tiếng.

Thân thể nghiêng trái nghiêng phải giống như có khả năng ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Còn có năng lực vượt cấp chiến đấu.

Một tán tu có thiên phú bình thường mà lại có ý chí mạnh hơn nhiều người ở đây, có thể kiên trì trong kiếm vực của Kiếm Tông tới hiện tại.

Mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ với chuyện này.

Thạch Sinh thì không có chút tên tuổi.

Nhưng cảnh giới của Thạch Sinh chỉ là Tử Phủ cảnh sơ kỳ, tố chân thân thể yếu kém như thế. 975

Hắn giống như một cây tùng trong gió lạnh.

Mà đại năng lánh đời đều có đệ tử.

Đứng lặng trên băng nguyên sừng sững không ngã!

Hiện giờ mặt Thạch Sinh đã trở nên trắng bệch không còn chút máu.

Nhưng cứ mỗi thời điểm tất cả mọi người cho rằng Thạch Sinh phải ngã xuống thì hắn vẫn đứng ớ đó!

Nhưng khi nhìn thấy Thạch Sinh vẫn không có ngã xuống thì đành cắn môi tiếp tục chịu đựng.

Chỉ có thể dựa vào ý chí mà cố gắng chịu đựng.

Đây cũng không phải là vì sĩ diện làm khổ thân.

Dưới công kích của kiếm ý cấp bậc Kiếm Tông mà có thể kiên trì tới giờ này.

Nếu ngay cả tranh trong một trận thế này mà không xong thì làm sao trèo lên đỉnh?

Trần Minh Chi bên cạnh cũng chú ý tới Thạch Sinh.

Diệp Thu Bạch rất hứng thú nhìn một màn này.

Ngay cả nướu răng cũng bị cắt mở, khóe môi có máu tươi tràn ra!

Nghĩ đến đây, Trần Minh Chi cắn chặt răng, đau khổ kiên trì.

Linh khí trong cơ thể hắn cũng sắp khô cạn rồi.

Đây chỉ là sự kiêu ngạo của người tu đạo.

Người tu đạo tranh phong cùng thiên địa.

Tranh chính là một thân ngạo cốt!

Trần Minh Chi đã cảm giác được thân thể của mình dần dần trở nên nặng nề, ý thức bắt đầu mông lung.

Há có thể bị một tán tu có cảnh giới, thân thể đều yếu ớt hơn bản thân vô số lần vượt qua, đoạt lấy sự nổi bật?

Danh chấn Trung Vực!

Hắn chính là nhân vật thiên kiêu ở Trung Vực!

Trần Minh Chi rất không tồi.

Thiên phú, thực lực đều có thể xếp số một số hai trong thế hệ trẻ tuổi.

Nhưng người khiến hắn hứng thú hơn nữa chính là Thạch Sinh!

Cảnh giới thấp, tố chất thân thể kém.

Thế mà lại có thể chống đến hiện tại.

Không thể không nói ý chí của người này khiến Diệp Thu Bạch phải kinh ngạc cảm thán.

"Nếu không... Thì tăng độ khó thêm một chút?"

Diệp Thu Bạch mỉm cười, giơ một ngón tay ra.

Một đạo kiếm ý cấp tông sư dung nhập vào trong kiếm vực!

Vòng xoáy kiếm ý dâng lên khiến sắc mặt Trần Minh Chi biến đổi!

Bên trong kiếm vực.

Cử động này của Diệp Thu Bạch chính là giúp đỡ Thạch Sinh.

Càng nghiêm trọng hơn chính là có khả năng sẽ tích lũy thành ám thương!

Như vậy thì dần dần sẽ khiến chuyện phá cảnh trở nên cực kỳ chậm chạp.

Điều này dẫn tới linh khí không cách nào vận chuyển bình thường.

Tần Thiên Nam cũng nhíu mày, nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói: "Thu Bạch, có phải quá mức hà khắc rồi hay không?"

Diệp Thu Bạch lắc lắc đầu đáp: "Đạo kiếm ý này công kích thân thể đối bọn họ, đồng thời cũng trợ giúp bọn họ tôi luyện thân thể."

"Nếu chịu đựng được thì thân thể của bọn họ sẽ càng cường đại hơn."

Tần Thiên Nam nghe xong cười nói: "Xem ra, ngươi coi trọng Thạch Sinh?"

Coi trọng Thạch Sinh?

Diệp Thu Bạch cười mà không nói gì.

Hiển nhiên, Tần Thiên Nam đã đoán được dụng ý của Diệp Thu Bạch.

Tố chất thân thể của Thạch Sinh quá kém, trong thân thể có quá nhiều tạp chất.

Kinh mạch quá mức nhỏ hẹp, chen chúc rối loạn.

Người Thạch Sinh vốn đã chồng chất vết thương, chỉ dựa vào ý chí để kiên trì đi tới bây giờ nên chống chọi như thế nào đây?

Hiện giờ lại tăng mạnh lần nữa.

Vốn kiếm ý bên trong kiếm vực đã khiến người ta khó có thể chống cự rồi.

Mọi người thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi!

Lấy Thạch Sinh và Trần Minh Chi làm trung tâm vây giữ hai người.

Khi đạo kiếm ý này vừa dung nhập, có hai vòng xoáy kiếm ý xuất hiện trong kiếm vực.

Cảm nhận được vòng xoáy vây quanh mình, càng lúc càng áp sát, lòng Trần Minh Chi có ý thối lui.

Cũng bởi vì tâm cảnh biến hóa dẫn tới ý chí vốn đã tới cực hạn lập tức sụp đổ!

Giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!

Trần Minh Chi phun một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ngược ra ngoài!

Rơi xuống bên ngoài kiếm vực, mất đi tư cách.

Ở bên trong chỉ còn lại mình Thạch Sinh!

Ánh mắt của mọi người đều hội tụ lên người Thạch Sinh.

Chỉ thấy vòng xoáy kiếm ý đang không ngừng thu hẹp, áp sát thân thể hắn.

Từng sợi từng sợi kiếm ý đang chui vào thân thể hắn!

Thạch Sinh vẫn quật cường như cũ, không chịu ngã xuống!

Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.

Dần dần, ánh mắt nhìn về phía Thạch Sinh xuất hiện sự tôn kính.

Đúng vậy.

Chính là sự tôn kính.

Ý chí, nghị lực của Thạch Sinh xứng đáng nhận được sự tôn kính của tất cả người tu đạo ở nơi đây!

Bao gồm các vị trưởng lão Tàng Đạo thư viện và cả Tần Thiên Nam.

Có trưởng lão gật đầu nói: "Tuy rằng thiên phú hơi kém nhưng là một hạt giống tu đạo tốt."

"Ừ, nếu Thảo Đường không thu thì ta đây sẽ thu hắn làm đệ tử, truyền thụ y bát cho hắn."

Tần Thiên Nam cười nói: "Các vị trưởng lão, ta cũng có hứng thú đối với người này, nếu có không thể đi vào Thảo Đường thì ta sẽ tự mình dạy dỗ, sau đó sẽ đưa hắn đến Tổng Viện."

Các vị trưởng lão nghe xong cũng gật đầu.

Vậy là tốt nhất.

Ý chí kiên định như thế, sẽ thuận lợi hơn trên con đường tu đạo.

Nếu nói thiên phú quyết định điểm cuối của một người.

Như vậy, ý chí quyết định giới hạn cao nhất, cực hạn!

Chỉ có thiên phú mà ý chí không đủ kiên định vững vàng, vĩnh viễn không cách nào đặt chân đến đỉnh phong!

Diệp Thu Bạch lẳng lặng nhìn Thạch Sinh đang kiên trì bên trong kiếm vực, cũng không nói gì.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Bên trong kiếm vực, mỗi khi Thạch Sinh kiên trì thêm một chút thì sẽ có tạp chất màu đen tràn ra từ trong thân thể hắn.

Từng tia kiếm đang cải thiện thể chất của Thạch Sinh!

Sau một canh giờ.

Thạch Sinh vẫn không ngã xuống.

Thân thể đang lay động.

Lại thêm một nén nhang nữa.

Thạch Sinh mở mắt rồi lại đóng, đóng rồi lại mở to.

Giờ khắc này.

Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy đủ rồi, phất tay thu hồi kiếm vực.

Thạch Sinh đột nhiên cảm giác được thân thể nhẹ nhõm nhưng hắn vẫn không có thoát lực mà ngã xuống, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Đột nhiên chắp tay nói: "Đa tạ các hạ."

Thạch Sinh biết Diệp Thu Bạch đưa cho hắn một trận tạo hóa!

Diệp Thu Bạch cười cười nói: "Ngươi không tồi, ta sẽ giới thiệu ngươi cho sư tôn, nhưng sư tôn có thu ngươi hay không thì ta cũng không biết."

Thạch Sinh cười, gật gật đầu.

Mọi người cũng cực kỳ hâm mộ!

Nhưng cũng chỉ có hâm mộ mà thôi.

Rốt cuộc, đây là cơ hội do Thạch Sinh tự mình giành lấy.

Thậm chí Tần Thiên Nam còn cười nói: "Thạch Sinh, nếu Thảo Đường không thu ngươi, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền, dạy dỗ ngươi thật tốt."

Thạch Sinh vội vàng khom người cảm tạ!

Bên kia.

Lục Trường Sinh đã nghĩ tới phương pháp giải quyết, bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận