Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1156 - Thu đồ đệ Mục Thích!

. . . .

Về tiêu chuẩn tìm kiếm đệ tử, trọng điểm của mỗi người đều khác nhau.

Nhưng bồi dưỡng trong thời gian ngắn hạn để tranh đoạt nhà đá thì phần lớn người đều sẽ đặt trọng điểm vào thiên phú.

Ví dụ như Ngải Tuyết, lúc tìm kiếm thôn dân nàng trực tiếp lấy ra pháp bảo kiểm tra thiên phú.

Mặc dù với thực lực hiện tại của bọn họ, thiên phú của đối phương đại khái như thế nào liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Bất quá cũng chỉ là đại khái thôi, muốn lựa chọn chính xác và tiết kiệm thời gian thì sử dụng pháp bảo là biện pháp hữu hiệu nhất.

Đương nhiên đám người Diệp Thu Bạch sẽ không cho là như vậy.

Trọng điểm của bọn họ là thiên phú nhưng phải đặt trên cơ sở tâm tính.

Diệp Thu Bạch không mặc cẩm y quý bào nhưng một thân thanh sam đơn giản cộng thêm khí chất của người tu đạo khiến cho những thôn dân mặc áo vải này cảm giác được sự khác biệt.

Chỉ là hắn đến gần một bước thì các thôn dân sẽ lui về phía sau một bước.

Giờ phút này mọi người đều phân tán tìm kiếm đệ tử của mình.

Thấy vậy, Diệp Thu Bạch liền mỉm cười chủ động tiến tới gần.

Bọn họ cũng sẽ gián tiếp gánh lấy trách nhiệm.

Nói tới đây, một cỗ sinh chi ý không ngừng toát ra.

Dù sao đối với Diệp Thu Bạch mà nói truyền đạo thụ nghiệp là một chuyện cực kỳ nghiêm túc.

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ cười nói:

Cho nên cần chú trọng tâm tính.

Cho dù chỉ có thời gian một năm, nhưng sau khi người đó trở thành tu sĩ mà tâm tính không tốt sẽ gây họa một phương.

Hắn và bọn họ không phải là người ở một thế giới.

Cảm nhận được biến hóa, các vị thôn dân cực kỳ kinh hãi.

Diệp Thu Bạch đi trên đường mòn, mặc dù có thôn dân dừng chân quan sát nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập thấp thỏm cùng bất an, không dám tiến lên hỏi đến.

Còn có một ít lão nhân trực tiếp quỳ xuống hành lễ nói:

"Các vị không cần sợ, ta tới đây để giúp các vị, cũng không có ý hại các vị."

Giống như ánh mặt trời ấm áp rải lên thân thể các thôn dân, làm cho bọn họ cảm giác được cả người ấm áp, sự mệt mỏi trên tinh thần và thể xác đeo đuổi bọn họ từ trước tới nay bỗng nhiên bị quét sạch!

"Thu đệ tử?"

Diệp Thu Bạch cười nói:

Diệp Thu Bạch cười cười.

Cũng có người trẻ tuổi chủ động tiến lên phía trước nói:

Nhất thời nam tử cường tráng cảm giác toàn thân mình đều bị nhìn thấu!

"Là Tiên sư! Tiên sư đến Phúc Miếu thôn chúng ta là phúc phận của thôn chúng ta!"

Nam tử cường tráng nghe xong giống như quả cà tím héo.

Thể chất không tệ, đáng tiếc không thích hợp với con đường tu đạo của ta.

Nhưng lời tiếp theo của Diệp Thu Bạch giống như dội một gáo nước lạnh vào lòng nam tử.

"Không biết Tiên sư đến Phúc Miếu thôn chúng ta có chuyện gì?"

Nghe đến đây, có một tên nam tử trẻ tuổi cường tráng khiêng một cái cuốc tiến lên, kéo xuống góc áo dính bùn đất, hưng phấn nói:

"Vậy Tiên sư xem xem ta có được hay không?"

Diệp Thu Bạch mỉm cười, ánh mắt lóe kim quang nhìn về phía nam tử cường tráng này.

"Ta tới đây là để thu nhận một tên đệ tử."

"Đúng vậy, nhưng ta chỉ chọn một người."

"Nói như vậy bọn ta có thể trở thành thần tiên?"

Đám người trẻ tuổi đều hưng phấn nói:

"Vậy... đa tạ tiên sư."

Sau đó liền lui sang một bên.

Thấy lại có một đám thôn dân trẻ tuổi chen chúc tới, Diệp Thu Bạch cười nói:

"Từng người một, đều có cơ hội."

Sau một lúc lựa chọn, cuối cùng Diệp Thu Bạch giữ lại hai nam tử trẻ tuổi.

Một tên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, gương mặt ngăm đen có vài phần thanh tú.

Người còn lại một thân gân thịt, nở nụ cười tự đắc.

Hai người này đều được Diệp Thu Bạch nhận định có tư chất tu kiếm.

Bất quá có thể trở thành kiếm tu hay không, có xứng để Diệp Thu Bạch truyền thụ phương pháp tu đạo hay không vẫn cần khảo nghiệm tâm tính một chút mới được.

Vì thế cũng không nói nhiều, chỉ cười gật đầu nói:

Bất quá Diệp Thu Bạch cũng không thèm để ý, ngược lại hắn đã thấy rõ tâm tính của người này.

Thích hợp hay không thích hợp đều là chuyện ma quỷ, chỉ là tìm một lý do giải vây mà thôi.

"Không thích hợp với tiên sư... a... có lẽ ta thích hợp với vị đại nhân kia hơn."

Quả nhiên trước sự cao điệu của Ngải Tuyết, nam tử cường tráng tên Ngưu Trọng trước mặt Diệp Thu Bạch tỏ vẻ hâm mộ sùng kính, quay đầu nhìn Diệp Thu Bạch một cái, tựa hồ so sánh rồi nói:

Nếu như những người khác không có thu được đệ tử, chẳng phải tuyên cáo khảo nghiệm đã thất bại rồi sao?

Ngọn lửa tạo thành từng dải lụa nóng cháy lơ lửng quanh thân Ngải Tuyết.

Ở trong ánh mắt của thôn dân, giờ phút này nàng như một nữ thần hỏa diễm hàng lâm.

Chỉ nghe Ngải Tuyết lớn tiếng nói:

"Ta muốn thu đồ đệ, muốn trở thành đệ tử của ta liền leo lên đài cao này tham gia khảo nghiệm."

Nghe đến đây, Diệp Thu Bạch và những người khác đều kinh ngạc.

Xem ra Ngải Tuyết lựa chọn tung lưới rộng...

Hơn nữa Ngải Tuyết cao điệu như vậy cũng có thể cướp đi những đệ tử mà người khác đã chọn được!

Kẻ yếu luôn sợ kẻ mạnh.

Ngải Tuyết cố ý hiển lộ thực lực cũng vì mục đích này.

Ngải Tuyết đang đứng trên đài cao, quanh thân có ngọn lửa mãnh liệt quấn quanh!

Chỉ thấy ở cửa thôn có một đài cao, không biết xuất hiện từ lúc nào!

Diệp Thu Bạch và hai tên đệ tử dự bị vừa mới chọn xong cũng nhìn theo.

Bỗng có luồng hỏa diễm phóng lên cao khiến cho mọi người chú ý.

Nhưng mà đang lúc tất cả mọi người đang chọn lựa đệ tử, thậm chí đã hoàn thành.

Kiếm tu, tâm tính và thiên phú phải song hành, không thể thiếu một cái nào.

"Mỗi người một chí, đi thôi."

Nghe vậy, Ngưu Trọng vui vẻ, cũng không có hành lễ xin lỗi gì đó mà trực tiếp chạy về phía đài cao.

Không chỉ Ngưu Trọng, cũng có những người khác được chọn làm đệ tử rồi cũng chạy đi!

Diệp Thu Bạch cúi đầu nhìn nam hài còn lại, cười nói:

"Sao ngươi không đi?

Trên gương mặt còn chút non nớt của nam hài xuất hiện một nụ cười hàm hậu, gãi đầu nói:

"Từ nhỏ phụ thân đã dạy làm người không thể đứng núi này trông núi nọ, phải có trước có sau, hơn nữa tuyệt đối không thể phản bội người khác."

Diệp Thu Bạch không khỏi cười to, sờ sờ đầu hắn rồi nói:

"Cũng không thể dùng đứng núi này trông núi nọ trong trường hợp này, nhưng ta có thể thấy được phụ thân ngươi giáo dục ngươi rất tốt."

Tuy rằng dùng sai thành ngữ nất quá ý đại khái là như vậy.

Mấy chữ vô cùng đơn giản này, nói ra rất dễ.

Nhưng ở tu đạo giới hiện tại có mấy người làm được điểm này, hơn nữa có bao nhiêu người không thẹn với lương tâm?

Ngay cả một nam hài cũng hiểu đạo lý này, thế mà người càng sống lâu thì lại càng vứt hết ra sau đầu...

Diệp Thu Bạch cười hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nam hài cao giọng nói: "Mục Thích!"

Diệp Thu Bạch sờ sờ đầu Mục Thích, thu liễm nụ cười, nghiêm túc nói:

"Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời phụ thân dạy, không quên sơ tâm."

"Mục Thích gật đầu thật mạnh!"

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Tốt lắm, từ giờ trở đi ngươi trở thành đệ tử của ta, ta tên là Diệp Thu Bạch."

Nói tới đây, Diệp Thu Bạch không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ban đầu được sư tôn cứu và thu làm đồ đệ, trong mắt tràn ngập hồi ức.

Đột nhiên có tiếng Ngải Tuyết truyền tới.

"Mục Thích, ta thấy thiên phú của ngươi không tệ, thích hợp truyền thừa con đường tu đạo của ta. Không bằng ngươi tới làm đệ tử của ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận