Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 901 - Đối với mình càng điên cuồng!

. . . . . .

Tiên Đế lệnh.

Có này lệnh bài liền có thể tùy ý xuất nhập Tiên Đế cung.

Điều này cũng đại biểu cho người có được tấm lệnh bài này có thể tìm Tiên Đế trợ giúp.

Trên đường trở về Phần Viêm cốc trên đường xá.

Phương Khung nhìn Tiên Đế lệnh trong tay, còn có chút dại ra.

Hắn chưa từng nghĩ tới.

Có một ngày chính mình sẽ đứng gần như vậy Tiên Đế.

Phương Khung sửng sốt.

"Giống như nói có Tiên Đế lệnh, có lẽ có thể mượn Tiên Đế lệnh làm được rất nhiều chuyện, thậm chí còn có thể làm cho những đệ tử Tiên Cung phía trước khinh thường ngươi ngậm miệng hẳn, thái độ sẽ cung cung kính kính đối với ngươi!"

"Sư tôn cứ nói."

Lục Trường Sinh kiên nhẫn nói:

"Nếu ngươi bái ta làm sư phụ, ta đây liền dạy cho ngươi khóa thứ nhất."

Hoặc nói ta thân là sư tôn ngươi, cần phải trợ giúp hắn?"

Còn bắt được Tiên Đế lệnh trong truyền thuyết!

"Nhưng mà chỗ hỏng chính là Tiên Đế cũng coi trọng một thứ của ngươi, giống như thiên phú?

Phương Khung nghe vậy bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía Lục Trường Sinh:

Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn Phương Khung, bất đắc dĩ nói:

"Mỗi một chỗ tốt, đều sẽ có chỗ xấu tương ứng."

Nghe đến đây Phương Khung liền hiểu.

"Vĩnh viễn phải suy nghĩ hai mặt của vấn đề."

Tiên Đế lệnh trên thực tế không phải cho hắn mà là cho sư tôn Lục Trường Sinh xem.

Thời điểm Tiên Đế cần ngươi làm gì, có phải ngươi nhất định phải muốn trợ giúp hắn hay không?

"Tương đương với trao đổi nhân tình."

Xem ra rất ổn trọng, cuối cùng cũng thu được một tên đệ tử có thể khiến hắn yên tâm.

Thấy thế, Lục Trường Sinh hài lòng gật gật đầu.

Sư tôn nếu có thể ngồi cùng với Tiên Đế.

Phương Khung gật gật đầu:

Hắn có thể bị khinh thường hay không?

"Về sau có thể không tiếp nhận chỗ tốt mà người khác cho thì không cần tiếp nhận, hiểu rõ chưa?"

Chỉ thấy Lục Trường Sinh chỉ vào Phương Khung rồi nhìn mấy người Diệp Thu Bạch trước mắt nói:

Sự lo lắng của Phương Khung hoàn toàn biến mất.

Nhưng mà sau khi tiến vào Phần Viêm cốc nhìn thấy đám người Diệp Thu Bạch.

"Ta đã biết, sư tôn."

Thậm chí Tiên Đế vì kéo gần quan hệ với sư tôn mà còn cho hắn Tiên Đế lệnh.

Cường giả dưới tòa chắc chắn có thiên phú và thực lực đều cực kỳ cường đại.

Vậy hắn. . . . . .

Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy nha.

Nhưng mà đồng dạng cũng có chút lo lắng.

Phương Khung có chút chờ mong.

"Ngươi sư huynh sư tỷ, đều ở Phần Viêm cốc, đợi lát nữa mang ngươi đi nhận thức một chút."

"Đây là sư đệ các ngươi, Phương Khung."

Mấy người Diệp Thu Bạch Hồng Anh đầu tiên cảm thấy sửng sốt.

Ngay sau đó vui vẻ nói:

"Sư tôn lại thu đệ tử?"

Sau đó mấy người bắt đầu giới thiệu với nhau một chút, cũng chậm rãi quen thuộc.

Hoàng Thiên và Liễu Tự Như đứng bên cạnh Lục Trường Sinh nhìn một màn này.

Liễu Tự Như hỏi:

"Tiền bối, Phương Khung này có lai lịch thế nào?"

Hoàng Thiên ghé mắt, hiển nhiên nàng cũng khá tò mò.

Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Mục Phù Sinh, Mộc Uyển Nhi, Thạch Sinh, Tiểu Thạch Đầu đã hoàn toàn chuyển hóa linh khí trong cơ thể thành tiên khí.

Hoàng Thiên mỉm cười kể chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

"Tình huống của bọn Diệp Thu Bạch như thế nào?"

Lục Trường Sinh không có nói tiếp, mà hỏi ngược lại:

"Có ý chí xuất chúng, lại phối hợp với thiên phú cường đại, Phương Khung này khó lường nha."

Liễu Tự Như hít hà một hơi.

"Có ý chí cường đại, dưới sự dạy dỗ của ngươi, dù cho thiên phú có thiếu hụt thì thành tựu cũng sẽ không thấp."

Liễu Tự Như cũng tán thành gật gật đầu.

Không phải ban đầu Thạch Sinh cũng không có thiên phú tốt như mấy người Diệp Thu Bạch sao?

Nhưng mà sau khi được Lục Trường Sinh dạy dỗ trợ giúp.

Hiện tại thiên phú đã cực kỳ yêu nghiệt.

Nghe cả hai nói xong, Lục Trường Sinh không khỏi cười cười:

"Các ngươi sai rồi, thiên phú của Phương Khung không hề thấp, chẳng qua đám trưởng lão Tiên Cung kia không có phát hiện thôi."

"Thiên phú của hắn không hề kém hơn đám tiểu tử Diệp Thu Bạch đâu."

Nghe vậy.

Hoàng Thiên cười khẽ:

"Xem ra lại thu một đệ tử tốt."

Hoàng Thiên và Liễu Tự Như nghe xong đều kinh ngạc.

Sau đó kể lại chuyện của Phương Khung một lần.

"Người Tiên giới."

Lục Trường Sinh nghĩ nghĩ, nói:

Đồng thời sau khi chuyển hóa thành tiên khí lại đi tìm các đệ tử Phần Viêm cốc lên Phần Viêm đài luận bàn.

Kết quả chính là người cùng cảnh giới đã không phải là đối thủ của bọn họ.

Dù là vượt qua một tiểu cảnh giới cũng chỉ có thể gây ra chút phiền toái cho bọn họ, bọn họ vẫn thắng hiểm.

Lục Trường Sinh gật gật đầu:

"Tiểu Hắc đâu?"

Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như lắc lắc đầu.

"Giống như còn đang luận bàn với Phần Viêm."

"Ta đi xem một chút."

Lục Trường Sinh đứng dậy đi hướng tới địa phương mà Tiểu Hắc luận bàn. . . . . . .

Giờ phút này.

Ở nơi mà Phần Viêm tu luyện.

Một cơn lốc lửa giống như muốn đốt trời bao bọc lấy thân thể Tiểu Hắc.

Ngay sau đó Tiểu Hắc bị đánh bay ra ngoài.

Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào còn hoàn chỉnh, miệng vết thương khá sâu, đã có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.

Tuy rằng nhìn qua là thế cục nghiêng về một bên.

Nhưng mà trong mắt Phần Viêm lại tràn đầy sự hoảng sợ.

Phải biết rằng một kích này hắn đã dùng ba phần thực lực.

Khi mới vừa bắt đầu Tiểu Hắc chỉ có thể chống đỡ một phần thực lực của Phần Viên, hiện giờ đã có thể cứng rắn chống nổi công kích dùng ba phần thực lực!

Chỉ mới qua thời gian có mấy ngày thôi!

Tốc độ khôi phục thân thể của Tiểu Hắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Từng luồng lực lượng huyết mạch ma thần không ngừng quấn quanh thân thể Tiểu Hắc.

Lực lượng thân thể không ngừng dâng lên trong khoảnh khắc này!

Hiện giờ Tiểu Hắc đã có thực lực chống lại cường giả Thiên Tiên cảnh trung kỳ!

Nhìn Tiểu Hắc lại bò dậy, Phần Viêm có chút động dung, sau đó khuyên nhủ:

"Nghỉ ngơi một chút đi, cứ tiếp tục thế này e là tinh thần của ngươi sẽ không chịu nổi."

Tuy rằng thân thể có thể dựa vào huyết mạch chi lực khôi phục nhưng mà không ngừng bị trọng thương.

Thậm chí có đôi khi còn chịu đả kích trí mạng!

Thời gian dài, số lần càng lúc càng tăng.

Đối với tinh thần của một người là gánh nặng cực đại!

Nhưng Tiểu Hắc lại lắc lắc đầu, ánh mắt hung ác nhìn Phần Viêm, cắn răng, giọng nói cứng cỏi nghiêm túc từ trong yết hầu phát ra!

"Ta cần phải nhanh chóng gia tăng thực lực!

Còn có rất nhiều sự tình cần ta đi làm!"

Phần Viêm nhìn thấy cảnh này yên lặng.

Quả nhiên các đệ tử Phần Viêm cốc đánh giá Tiểu Hắc không có sai chút nào.

Kẻ điên. . . . . .

Không chỉ điên với người khác mà đối với chính mình càng thêm điên cuồng!

Nếu có thể.

Phần Viêm tuyệt đối sẽ không muốn trêu chọc một kẻ điên thế này

Nếu không nắm chắc mười phần có thể chém giết đối phương thì đối phương sẽ trở thành họa lớn trong lòng.

Lúc này Tiểu Hắc quát:

"Lại đến!"

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.

"Lại đến cái gì? Lại đến nữa thì thần hồn vốn không hoàn chỉnh của ngươi liền xảy ra vấn đề."

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng Lục Trường Sinh cũng xuất hiện ở nơi đây.

"Tu luyện không thể sốt ruột, nghỉ ngơi trước đi, đúng lúc đi nhận thức sư đệ mới của ngươi một chút."

Đúng là thần hồn của Tiểu Hắc cũng không hoàn chỉnh.

Có thể nói thần hồn hiện tại là do từng mảnh nhỏ ghép nối lại.

Liên tục trọng thương khiến tinh thần bị áp bách, thần hồn của Tiểu Hắc đã đạt tới cực hạn. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận