Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1802: Hứa Dạ Minh: Liền ngươi có át chủ bài?

Chương 1802: Hứa Dạ Minh: Chỉ có mình ngươi có át chủ bài sao?
Trong vùng không gian này, tất cả cảnh giới đều bị áp chế xuống Thần Minh cảnh. Đều là Thần Minh cảnh muốn có được sức mạnh vượt quá cảnh giới này, không thể nghi ngờ chỉ có ba loại: sức mạnh đạo tắc, cường độ nhục thân, và sự gia trì của ngoại vật.
Hiên Viên Tự Tức lúc này phóng ra sức mạnh, rõ ràng là trái với đạo tắc và cường độ nhục thân, càng giống như đang dùng bí pháp nào đó để giải khai phong ấn. Cỗ Cửu Âm hàn khí không ngừng trào ra mãnh liệt từ trong cơ thể hắn lúc này dung nhập vào kiếm ý. Cỗ hàn khí đó thậm chí còn cao cấp hơn so với đạo tắc kiếm của Hiên Viên Tự Tức, dường như đã áp chế hoàn toàn kiếm ý.
Kiếm đạo vốn là một trong ba ngàn đại đạo thuộc loại thượng vị đạo tắc, lại vì tính đặc thù của kiếm đạo, khi tu luyện tới cảnh giới nhất định thì dù là chí cao đạo tắc cũng không thể tùy tiện áp chế được kiếm đạo... Huống chi là để cho kiếm đạo của Hiên Viên Tự Tức phải thần phục.
Chỉ có một khả năng. Hiên Viên Tự Tức đã để kiếm đạo của mình thần phục cỗ Cửu Âm hàn khí này.
Hứa Thần cười lạnh một tiếng: "Kiếm tu dòng chính của Hiên Viên thị lại nguyện ý để kiếm đạo của mình thần phục? Xem ra, nội bộ Hiên Viên thị đúng là đã mục ruỗng." Thấy cảnh này, Hứa Thần cũng bắt đầu tin vào lời của Hứa Dạ Minh. Đến lúc đó nói cho hắn biết sự tình có lẽ cũng liên quan đến chuyện này.
Những đường vân băng lam dần bao phủ lên mặt Hiên Viên Tự Tức, ngay cả đôi mắt cũng đã hóa thành màu băng lam. Nghe Hứa Thần nói, những đường vân băng lam trên mặt hắn càng nhăn lại, cười gằn: "Ha ha ha ha! Kiếm đạo sao? Sức mạnh tuyệt đối mới là chân lý! Sức mạnh này còn cường đại hơn kiếm đạo, sao lại không thần phục? Chúng ta tu luyện cả đời, theo đuổi không phải chính là sức mạnh cực hạn sao? Vậy việc ta làm thì có gì sai?"
Hứa Dạ Minh lúc này lại thản nhiên phản bác: "Thảo nào kiếm đạo của ngươi yếu như vậy, so với kiếm của sư huynh ta, không biết ngươi còn kém đến bao nhiêu."
"Thì sao? Cửu Âm hàn khí như thường sẽ nghiền nát các ngươi!" Hiên Viên Tự Tức nhíu mày.
Hứa Dạ Minh cười khẩy một tiếng: "Ý ta là, mặc kệ là kiếm đạo của ngươi hay là cái thứ Cửu Âm hàn khí kia đều còn kém rất xa kiếm đạo của sư huynh ta."
Đáy mắt Hiên Viên Tự Tức nổi lên một tia sát cơ, nói: "Vậy trước hết giết ngươi, sau đó sẽ đi giết tên sư huynh của ngươi."
Nói xong, kiếm ý hoàn toàn bị Cửu Âm hàn khí bao phủ hóa thành một đạo trảm kích như trăng lạnh chém về phía Hứa Dạ Minh! Những nơi trảm kích đi qua, tất cả nguồn sáng đều dường như bị nuốt chửng. Vạn vật trong không gian cũng đều bị đóng băng!
Trên mặt Hứa Dạ Minh không có bất kỳ ý sợ hãi nào. Nếu đối phương không bị áp chế cảnh giới, nếu mình không cần che giấu thân phận không thể dùng Sơn Hải Kinh. Có lẽ cũng phải dè chừng Hiên Viên Tự Tức. Dù sao đối phương cũng là dòng chính của thế gia đỉnh cấp, không phải mấy con tép riu trước đây. Hơn nữa... hiện tại không phải đang đơn đả độc đấu.
Một tay mở ra Sơn Hải Kinh, tay cầm bút vẽ nhanh chóng phác họa, vừa làm vừa hô: "Hoàng huynh, Hàn huynh, các ngươi cứ công kích, công kích của hắn để ta đón hết!"
Hoàng Tín và Hàn Đạo Huyền liếc nhìn nhau, nhớ tới lời dặn của tông chủ, cũng chọn tin tưởng Hứa Dạ Minh vô điều kiện. Thế là, không thèm để ý đến Hàn Nguyệt trảm kích đang lao tới, trực tiếp ngưng tụ sức mạnh hướng về phía Hiên Viên Tự Tức phóng tới!
"Dù là ta bị áp chế cảnh giới, sao ngươi dám khinh thường ta như vậy?" Hiên Viên Tự Tức nhìn Hoàng Tín và Hàn Đạo Huyền xông tới, không hề có ý né tránh Hàn Nguyệt trảm kích, cười lạnh một tiếng: "Chờ bị chém thành từng mảnh đi!"
Hoàng Tín và Hàn Đạo Huyền càng tới gần. Hứa Dạ Minh lúc này đột nhiên ngừng bút, giương Sơn Hải Kinh trong tay lên, quát: "Sơn hải hiển danh, đan huyệt Phượng Vũ Cửu Thiên, thỉnh Thần Hoàng giáng lâm nhân thế, đốt cháy chư thiên!"
Thần Hoàng hiện! Tiếng phượng hót vang vọng, hai cánh dang rộng, thần hỏa của Thần Hoàng che trời lấp đất từ bên cạnh Hoàng Tín và Hàn Đạo Huyền lướt qua, biển lửa dữ dội xung kích vào Hàn Nguyệt trảm kích!
Trước ánh mắt kinh hãi của mấy người. Thần hỏa của Thần Hoàng trực tiếp đốt diệt Hàn Nguyệt trảm kích! Cỗ Cửu Âm hàn khí dường như có thể đóng băng vạn vật kia lúc này căn bản không thể chống lại được thần hỏa của Thần Hoàng, bất luận là đạo tắc sức mạnh hay chất lượng của ngọn lửa đều bị nghiền nát toàn diện.
Thần hỏa của Thần Hoàng. Sao lại để Cửu Âm hàn khí này có thể sánh ngang? Thế công của thần hỏa cũng không dừng lại, khi Thần Hoàng không ngừng vung đôi cánh phượng che trời của mình, tiếp tục hướng về phía Hiên Viên Tự Tức phóng tới!
Hoàng Tín và Hàn Đạo Huyền cũng ngưng tụ công kích mạnh nhất, hung hăng công kích Hiên Viên Tự Tức! Không ai dám lưu thủ. Hiên Viên Tự Tức dù công kích bị phá. Nhưng hắn vẫn là dòng chính Hiên Viên thị, át chủ bài tuyệt đối không tầm thường.
Lúc này, Hiên Viên Tự Tức cắn răng, mặt hung ác, thần quang không gian giới chỉ lóe lên. Trong tay hắn, một chiếc ngọc bội hiện ra!
Khi ngọc bội xuất hiện, một luồng uy áp kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian! Bất kể là Hứa Dạ Minh hay là Hoàng Tín Hàn Đạo Huyền, và cả Hứa Thần đang đứng xem ở bên cạnh cũng đều cảm thấy thân thể trầm xuống. Ngay cả công kích cũng bị buộc gián đoạn!
Là uy áp của Giới Thần cảnh! Hiên Viên Tự Tức lộ vẻ điên cuồng, cười như dại nói: "Không hổ là dòng dõi Hứa Thương Hải! Lại bắt ta phải dùng đến khối ngọc bội này! Bất quá, có thể chết dưới một kích toàn lực của cường giả Giới Thần cảnh, các ngươi cũng đủ để tự hào rồi!"
Nói xong, ngọc bội thần quang bùng nổ! Một ảo ảnh lão giả xuất hiện, lão giả cầm một thanh bảo kiếm ba thước trong tay, một tay chắp sau lưng, nhìn Hứa Dạ Minh và những người khác như nhìn lũ kiến. Đó chính là tộc trưởng hiện tại của Hiên Viên thị!
Hoàng Tín và Hàn Đạo Huyền sắc mặt đại biến, đang chuẩn bị lấy át chủ bài mà tông chủ giao cho ra thì lại nghe Hứa Dạ Minh cười lạnh một tiếng, "Chỉ mình ngươi có át chủ bài à? Chỉ mình ngươi có ngọc bội à?" Lập tức, cũng lấy từ trong ngực ra một viên ngọc bội.
Tương tự, có một nam tử mặc áo trắng, chắp tay sau lưng, nhưng không nhìn rõ mặt, xuất hiện trước mặt Hứa Dạ Minh. Nam tử áo trắng xuất hiện cũng không mang theo khí tức mãnh liệt gì. Thế nhưng... khi nam tử áo trắng xuất hiện trong chớp mắt đó.
Uy áp kinh khủng của Giới Thần cảnh xung quanh giống như thủy triều nhanh chóng rút đi. Cái còn lại chỉ là một cỗ "đại đạo" có thể dung nạp ba ngàn khí tức.
Sắc mặt Hiên Viên Tự Tức bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Ngay cả ảo ảnh tộc trưởng Hiên Viên thị tay cầm trường kiếm cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng hư ảnh trước mặt, lộ vẻ kinh ngạc.
Nam tử áo trắng cũng không nói nhảm. Chỉ một ngón tay điểm ra. Một thanh trường kiếm ngưng tụ ở đầu ngón tay của nam tử áo trắng, xoay tròn, rồi đột nhiên hướng về phía ảo ảnh tộc trưởng Hiên Viên thị đâm tới!
Tộc trưởng Hiên Viên thị không dám thất lễ, trường kiếm trong tay từ trên xuống dưới chém ra, cả mảnh không gian đều vì đó mà bị chém ra một vết nứt to lớn! Thế nhưng. Vết chém có thể chém ra không gian này khi gặp phải thanh trường kiếm đang xoay tròn kia, lại yếu ớt như tờ giấy, mục nát xuyên qua. Đồng thời xuyên qua còn có cả ảo ảnh tộc trưởng Hiên Viên thị. Không hề dừng lại một chút nào mà trực tiếp tiêu tán. Ngọc bội trong tay Hiên Viên Tự Tức cũng theo đó mà tiêu tán.
Nhưng Hiên Viên Tự Tức lúc này hoàn toàn không chú ý đến ngọc bội trong tay, bởi vì thanh trường kiếm kia đang theo hướng của hắn mà chém tới.
Hứa Dạ Minh lập tức nói: "Sư tôn, giao hắn lại cho con xử lý."
Trường kiếm tiêu tán. Nam tử áo trắng quay đầu nhìn Hứa Dạ Minh, trầm giọng nói: "Không nên để lại bất kỳ dấu vết nào, phải nhổ cỏ tận gốc." Rồi lúc này mới tiêu tán trong mảnh không gian này.
Ngọc bội không hề vỡ nát... Rõ ràng đây không phải là lần sử dụng duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận