Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 469 - Vách đá hiện long

. . . . . . . . . . . . . . . .

Hiện giờ ánh sáng xanh xung quanh Lục Trường Sinh đã cực kỳ mỏng manh.

Giống như đuốc tàn trong gió, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua liền có thể dễ dàng thổi tắt.

Hình Vân ở bên cạnh cười lạnh nói:

"Đối với loại lăng đầu thanh này, có thể đạt tới một bước này đã không tồi rồi."

"Ít nhất làm Hình Thành kéo dài hơi tàn tiến vào cửa thứ hai khảo nghiệm."

Thấy Lục Trường Sinh vẫn không có từ bỏ, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục tìm hiểu.

Hạ Nhiên cũng mở miệng nói:

Huống hồ đối phương còn là Thánh nữ Dao Trì tiên cung.

Sắc mặt cũng không dám đổi.

Hạ Nhiên nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, ngậm miệng không nói.

Hình Vân thì càng không cần phải nói tới.

Giờ phút này Quý Thiên Dao quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía hai người, nói:

Bỗng dị có biến phát sinh.

"Công pháp bên trong vách đá không tầm thường, ngươi có thể sờ đến ngạch cửa xem như thiên phú ưu tú rồi."

Chỉ có thể thầm oán hận:

"Thời điểm người khác tìm hiểu các ngươi ở chỗ này giống như ruồi muỗi ong ong kêu, không cảm thấy chính mình thiếu có lễ nghĩa sao?"

"Kết thúc đi."

Hai tầng chênh lệch thế này, nếu Quý Thiên Dao chém giết hắn thì tông môn cũng sẽ không vì hắn mà chọc giận Dao Trì tiên cung.

Điên cuồng lóng lánh!

Tuy rằng tông môn của hắn cũng là thế lực hàng đầu nhưng so với quái vật không lồ như Dao Trì Tiên Cung thì vẫn có chênh lệch.

Đồng thời thân thể của Lục Trường Sinh cũng được ánh sáng xanh bao bọc.

"Có cơ hội nhất định phải cưỡi trên người nữ nhân này!"

Ánh sáng xanh bắt đầu bừng lên trở lại!

"Cảnh tượng này từ trước tới nay cũng chỉ có vị tiền bối kia làm được."

Ánh sáng bao lấy toàn bộ vách đá chỉ trong mấy hơi thở.

Tồn tại có thực lực sớm đã siêu thoát Thiên Hà tinh vực!

Lần này cường độ ánh sáng đã vượt xa trước đó!

Còn Lục Trường Sinh thì chỉ tốn không đến nửa nén hương!

Hai bên tương hỗ lẫn nhau khiến sắc mặt của mọi người biến đổi.

Hoặc có thể nói là đã vượt xa!

Đại biểu cho thiên phú của Lục Trường Sinh đủ để sánh vai với Thiên Hà Tinh Thần!

Đây là khái niệm gì?

Quý Thiên Dao cũng trở nên nghiêm nghị.

Nhân vật đứng đầu tinh vực, thậm chí đứng đầu vĩ độ, Thiên Hà Tinh Thần!

Quý Thiên Dao tiếp tục nói:

"Nhưng mà dù là vị kia tiền bối kia thì hắn cũng tốn hết một ngày."

Chỉ thấy Quý Thiên Dao nghiêm túc nói: "Ánh sáng che kín vách đá đại biểu cho hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ Du Long Thân Pháp."

Bởi vì toàn bộ Thiên Hà tinh vực, có thể nói là không người nào không biết tới vị ấy.

Đương nhiên bọn họ biết vị tiền bối kia là ai.

Tất cả mọi người nghe mà kinh hãi!

"Sao có thể!"

Hình Vân kinh hãi thất thanh.

Chỉ là một tên lăng đầu thanh ngay cả quy củ của Phàm Nhân thôn cũng không biết mà lại có thể đạt tới mức độ này?

Lúc này, tiên sinh trong nhà trúc ngẩng đầu, hình như cảm ứng được.

"Ánh sáng xanh che kín vách đá? Đáng tiếc, dù như thế cũng chỉ có thể đạt tới độ cao của Thiên Hà. . . . . . Còn chưa đủ nha."

Tiên sinh lắc lắc đầu, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Nhưng một khắc sau hắn lại mở mắt.

Đôi mắt mắt lóe thần mang!

"Vách đá hiện long!"

Thiên phú bực này nếu như không diệt trừ thì nên làm thế nào cho phải?

Mặt Hình Vân thì xanh mét, hiện tại hắn đã có chút hối hận vì trêu chọc người này.

Hơn nữa thành tựu ngày sau của người này tuyệt đối không thể hạn lượng!

Không nghĩ tới mình thử vận may trên đường phố, tìm một người góp cho đủ số lại nhặt được bảo.

Hình Thành mừng như điên!

Nhưng nhìn sắc mặt Quý Thiên Dao thì bọn họ liền biết nam tử này làm ra sự tình khó lường.

Huyễn Vân Các của Dao Trì Tiên Cung được xưng là nơi lưu trữ nhiều sách cổ nhất.

Quý Thiên Dao từng ngẫu nhiên đọc được một ít thông tin về vách đá ở Phàm Nhân thôn.

Ánh sáng xanh bao phủ toàn bộ vách đá cũng không phải trạng thái cuối cùng.

Vách đá hiện long mới là trạng thái cuối cùng!

Trong sách ghi rằng chưa từng có ai đạt tới một bước này.

Nhưng hiện giờ Quý Thiên Dao lại thấy được!

Còn mấy người Hình Vân thì cảm thấy mờ mịt.

Đây là dị tượng gì?

Vì sao hiện long?

Trong đôi mắt đẹp của Quý Thiên Dao xuất hiện sự kinh ngạc!

Long uy tràn ngập!

Tiếng rồng ngâm vang vọng toàn bộ Phàm Nhân thôn!

Vách đá vốn là chết lại phát ra từng tiếng rồng ngâm trong khoảnh khắc này.

Mọi người kinh hãi phát hiện khi ánh sáng xanh lục bao phủ vách đá trước mặt Lục Trường Sinh thì có một con rồng xanh lục đang chậm rãi thành hình!

Cùng lúc đó, dị biến trên vách đá củng không có kết thúc.

Hạ Nhiên thì cúi đầu, sắc mặt âm tình bất định.

Không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vách đá hiện long, lục long phát ra từng tiếng rống thoát ra khỏi vách đá.

Trực tiếp chui vào thân thể Lục Trường Sinh và giao hòa với hắn!

Đây cũng không phải Du Long Thân Pháp.

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.

Thứ này giống như. . . . . . Long linh?

Lục Trường Sinh mở bừng mắt.

Duỗi người nhìn về phía Hình Vân, cười nói:

"Trước đó ngươi nói gì? Cần ta nhắc nhở một chút sao?"

Hình Thành cũng cười như không cười nhìn về phía Hình Vân.

Ngay cả Quý Thiên Dao cũng buồn cười, che miệng cười khẽ.

Giống như muôn hoa đua nhau khoe sắc nhưng không thể nào sánh bằng một đóa thanh liên trắng.

Nhưng mà điều khiến Lục Trường Sinh ngoài ý muốn chính là Hình Vân trực tiếp đã đi tới, không nói hai lời quỳ gối trước người Lục Trường Sinh.

"Lục huynh, phía trước là ta sai, ngươi đại nhân không trách tiểu nhân, tha thứ cho ta đi."

Hình Vân cắn răng nói ra lời này, bởi vì cúi đầu nên không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của hắn.

Dứt khoát vậy sao?

Hình Thành cũng hơi sửng sốt.

Không giống tác phong của đệ đệ kiêu ngạo ương ngạnh chút nào.

Chỉ có Lục Trường Sinh nhướng mày.

Người này. . . . . . Có chút lòng dạ, là con rắn độc.

Mất cảnh giác một chút liền sẽ vụt ra cho ngươi ăn một đòn trí mạng.

Nhưng mà Lục Trường Sinh cũng không để ý.

Dù sao cũng không phải là đối thủ của mình.

Hơn nữa ở chỗ này tạo thành sát nghiệt cũng trái với quy củ của Phàm Nhân thôn.

Phàm Nhân thôn không cho phép tự tiện tạo sát nghiệt.

Hắn đến vì tìm kiếm Huyền Hoàng khí.

Lỡ như người ta không cho thì phải làm sao?

Đoạt lấy cũng có thể nhưng không đến nước bất đắc dĩ Lục Trường Sinh cảm thấy không nên làm.

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh vẫy vẫy tay nói:

"Được rồi được rồi."

Hình Vân đứng dậy chắp tay với Lục Trường Sinh rồi thối lui.

Lúc này, Hạ Nhiên cũng tiến tới nói:

"Xin lỗi, ta sẽ không nói lời bất kính với ngươi nữa, đồng thời ta cũng tự nguyện rời khỏi Phàm Nhân thôn."

Nếu muốn phân rõ giới hạn với Hình Vân phân thì sẽ mất đi thân phận ngoại viện, chỉ có thể rời đi.

Nghe đến đây mọi người đều cả kinh.

Quyết đoán đến mức này sao?

Phàm Nhân thôn là cơ duyên lớn mà lại nguyện ý từ bỏ?

Hạ Nhiên biết người có thiên phú bực này không thể trêu chọc.

Ngại sống lâu sao?

Cơ duyên thì lớn nhưng cũng phải có mạng đi tranh mới được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận