Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 594 - Khai đạo

. . . . . . .

Khi Lục Trường Sinh hỏi.

Ninh Trần Tâm hồi tưởng cảnh tượng mà mình thấy được suốt dọc đường.

Đàn thú đánh giết nhau vì tài nguyên, vì tranh đoạt lãnh địa.

Đủ loại nguyên nhân, việc gì cũng có.

Có thể nói là đều trải qua đánh giết!

Nhưng mà không đợi Ninh Trần Tâm trả lời thì Lục Trường Sinh lại tiếp tục hỏi:

"Ở trong quá trình truyền đạo, giữa các tông môn và tán tu, vì gia tăng thực lực sẽ như thế nào."

"Không chỗ nào mà không có tranh đấu, vì tu vi, vì quyền thế, vì thiên mệnh, vì trường sinh."

"Không sai."

Ninh Trần Tâm do dự một hồi, ngay sau đó gật đầu.

Ninh Trần Tâm nhìn về phía Lục Trường Sinh, hỏi: "Đo lường sao?"

Lục Trường Sinh cười cười:

"Cùng có người vì tu vi mà tranh đua, vốn là không hề sai."

Vẻ mặt Ninh Trần Tâm có chút nặng nề.

Lục Trường Sinh gật gật đầu, nhìn đàn thú đang đánh giết bên dưới, chậm rãi nói:

"Như vậy vừa rồi khi ta nói kế hoạch thống trị giới vực vĩ độ thấp, có phải ngươi cảm thấy làm như vậy có thể khiến chúng ta thông đồng làm bậy với những người đó hay không?"

"Như đàn thú vậy."

"Nhưng trong đó lại có điểm khác, một cuộc đo lường."

"Ta nhớ trước kia ta đã từng nói với ngươi, hết thảy mọi chuyện đều thuận theo bản tâm."

Khi nghe kế hoạch của sư tôn, hắn yên lặng không nói, tâm tình nặng nề vì chuyện này.

Ninh Trần Tâm gật gật đầu.

"Có người đơn thuần chỉ muốn chém giết thôi, có người vì gia tăng tu vi."

"Trọng điểm là xem nội tâm ngươi nhìn nhận như thế nào."

"Sống sót, mới có thể làm được chuyện ngươi muốn làm."

Lục Trường Sinh nhìn về phía Ninh Trần Tâm, nghiêm túc nói:

Ninh Trần Tâm nghe xong rơi vào trầm tư.

"Kiếp nạn Lục giới buông xuống, nhân quả liên lụy đến Thảo Đường chúng ta, nếu như không gia tăng tu vi, thời khắc kiếp nạn buông xuống sẽ là cảnh tượng sinh linh đồ thán."

Phất phất tay bày ra một bình chướng bao phủ quanh Ninh Trần Tâm.

"Vậy ngươi có phải nên đổi một góc độ để xem xét vấn đề hay không?"

Mọi hoạt động diễn ra trong giới này đề nằm trong phạm vi cảm nhận của Lục Trường Sinh.

Trường Sinh giới là thế giới của Lục Trường Sinh.

Làm xong hết thảy hắn liền rời đi trước.

"Đến lúc đó có bao nhiêu sinh linh ngã xuống? Hơn nữa ngay cả bản thân các ngươi cũng không đảm bảo an toàn."

Sóng sót mới có thể làm chuyện mình muốn làm?

Mới thể bảo hộ người bên cạnh, mới có thể đủ khống chế những chuyện khác?

Lục Trường Sinh cũng không mở miệng quấy rầy.

"Nếu như trước kia ta nói với ngươi là thuận theo bản tâm, như vậy hiện tại ta lại nói với ngươi thêm một câu nữa."

"Một phòng không quét, dựa vào đâu mà quét thiên hạ?"

"Cố hương ta từng lưu truyền một câu."

"Mới có thể bảo hộ người bên cạnh, mới có thể khống chế những chuyện khác."

Cho nên không cần lo lắng an nguy của Ninh Trần Tâm.

Sau khi trở lại Thảo Đường lúc sau.

Hồng Anh nhìn về phía Lục Trường Sinh, hỏi:

"Sư tôn, tứ sư đệ như thế nào?"

Lục Trường Sinh lắc đầu nói:

"Không cần lo lắng cho hắn, trước làm tốt chuyện của ngươi thôi."

"Đúng rồi, nha đầu Mộc Uyển Nhi kia đâu?"

Hồng Anh cười nói:

"Uyển muội thay đổi rất nhiều nha, vẫn ôm mục tiêu trở thành đồ đệ của sư tôn ngài."

Huống hồi niên đại của Bách Linh Thảo này đã tiếp cận ngàn năm.

Nhưng lại là vật dùng để luyện chế đan dược chữa thương Địa cấp ở Tử Cực vực.

Tuy rằng Bách Linh Thảo không bằng mấy thiên tài địa bảo kinh hãi thế tục trong vườn rau Thảo Đường.

Nữ tử nhìn Bách Linh Thảo trong tay nhẹ nhàng cười.

"Uyển Nhi à, Bách Linh Thảo rất khó phân biệt, không khác gì tiểu thảo bình thường, ngươi có thể dễ dàng nhận ra đã chứng minh nỗ lực trong những ngày qua."

Lão giả được gọi là Dược gia gia mỉm cười quay đầu nhìn thoáng qua tiểu thảo trong tay nữ tử, nhẹ nhàng gật gật đầu:

Mấy người Hồng Anh cũng không lo lắng.

Với thần thức của sư tôn, dò xét một giới vực vĩ độ thấp là dư dả. . . . . . .

Nửa ngày trôi qua.

Lục Trường Sinh liền đi tới một địa phương tên là Tử Cực vực.

Tử Cực vực là một giới vực vĩ độ thấp xếp hạng trung thượng.

Trong một thôn xóm nhỏ có một lão giả ăn mặc mộc mạc, cõng giỏ thuốc và cùng một nữ tử đi bộ qua rừng già.

Gương mặt nữ tử đã sớm mất đi sự ngây ngô.

Có chỉ là sự kiên nghị cùng thành thục!

"Dược gia gia, đây chính là Bách Linh Thảo đi?"

Còn có biết vị trí của Mộc Uyển Nhi hay không?

Nói xong liền trực tiếp biến mất khỏi Trường Sinh giới.

"Nha đầu còn không có từ bỏ nha? Cũng được, ta đi tìm nàng một chuyến, thật sự muốn kiểm tra thành quả tu luyện của nha đầu một chút."

Lục Trường Sinh nghe vậy, cười gật đầu:

"Mấy năm nay luyện chế ra không ít đan dược kỳ kỳ quái quái, nhưng tác dụng cực kỳ to lớn."

"Hiện giờ một người lưu chuyển khắp các giới vực, tu tập luyện đan chi thuật."

Càng là cực phẩm, có thể nói dù ra giá cao cũng không có người bán.

Dược gia gia nở nụ cười hiền từ nói:

"Uyển Nhi, một tháng mà ngươi liền nhận biết toàn bộ thảo dược trên ngọn núi này, dù thiên phú hay nỗ lực đều rất tốt, đáng tiếc Dược gia gia ta cũng không có đồ quý cho ngươi, nếu không thật sự muốn nhận ngươi làm đệ tử."

Mộc Uyển Nhi vừa định nói gì thì có ba bóng dáng xuất hiện trên không!

Ba người này, cầm đầu chính là Đế cảnh.

Chỉ nghe người cầm đầu nhìn về phía Dược gia gia nói:

"Dược lão, còn xin ngươi rời núi cứu tông chủ chúng ta."

Dược lão lại lắc lắc đầu nói:

"Xin lỗi, hiện giờ ta đã lánh đời, tuy rằng không biết các ngươi làm như thế nào tìm được ta, nhưng nếu đã lánh đời thì không rời núi nữa."

"Chuyện phàm trần, không liên quan đến ta."

Cường giả Đế cảnh cầm đầu nhíu mày nói:

"Dược lão, ngươi cũng biết ngươi không từ chối được."

Dứt lời hơi thở Đế cảnh bùng nổ áp về phía dược lão!

Dược lão chỉ có tu vi Càn Nguyên cảnh, sao có thể chống lại tên cường giả Đế cảnh này?

Mộc Uyển Nhi lập tức chắn trước người Dược lão, lúc này Dược lão mới nhẹ nhàng thở ra.

"A? Ngươi là người phương nào?"

Hai tên đệ tử Hư Thần cảnh phía sau tên Đế cảnh này nhìn thấy Mộc Uyển Nhi, hai mắt tức khắc tỏa ánh sáng!

Mộc Uyển Nhi nhàn nhạt nói:

"Ta theo các ngươi."

Tuy rằng với tạo nghệ đan đạo hiện giờ của Mộc Uyển Nhi có thể khiến ba người chết ở chỗ này.

Chỉ cần dùng một viên đan dược là được.

Nhưng nàng chung quy phải rời khỏi nơi này.

Một khi nàng rời đi có người muốn trả thù Dược gia gia thì nên làm gì?

Cho nên Mộc Uyển Nhi quyết định hoàn toàn giải quyết chuyện này, cũng coi như báo đáp một tháng dạy dỗ của dược gia gia.

Dược lão lại lo lắng nói:

"Uyển Nhi, ngươi thật sự không cần như thế, ta một lão nhân nửa bước xuống lỗ rồi, không đáng ngươi làm như vậy."

Mộc Uyển Nhi quay đầu cười nói:

"Yên tâm đi Dược gia gia, ta sẽ không có việc gì."

"Nhưng mà . . ."

Không đợi Dược lão nhiều lời, Mộc Uyển Nhi liền theo ba người rời đi.

"Với phẩm tính của đám người Tử Cực Tông. . . . . . Phát hiện thiên phú của ngươi sẽ không để ngươi bình yên rời đi. . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận