Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 388 - Đại sư huynh không hiểu rõ mình. . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ở Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Trong chủ điện, Kiếm Vô Phong đang nghiêm túc lau chùi thanh kiếm trong tay.

Lúc này hình như hắn đã nhận ra gì đó.

Ngẩng đầu nhìn về phía phương đông.

Nơi đó là phương hướng Lâm Giới sơn.

"Kiếm đạo chi lực?"

Kiếm Vô Phong có thể cảm giác được tuy rằng cỗ kiếm đạo chi lực này không có kinh khủng như kiếm đạo của tên siêu cấp cường giả kia.

Gọi phong chủ ba phong tới nói: "Tức khắc truyền lệnh, Tinh Vẫn Kiếm Tông tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh."

Chuyện Lâm Giới sơn đã truyền khắp các đại tông!

Sau khi suy nghĩ một lúc.

Cũng không cần hỏi!

Tinh Vẫn kiếm tông cũng nghe tới chuyện ở Lâm Giới sơn.

Sơ tâm vẫn còn ở đây!

Nhưng lại tựa như đồng nguyên.

Nếu muốn chuẩn bị chiến tranh, như vậy đã xác định di biến ở Lâm Giới sơn đúng là việc mà Tà tộc ngoại vực làm!

"Chẳng lẽ kiếm tử cũng đi?"

Siêu cấp cường giả đúng là sư tôn của Diệp Thu Bạch.

Sắc mặt phong chủ ba phong trở nên nghiêm trọng, không hỏi vì sao.

Bên kia.

Kiếm Vô Phong thu hồi thanh kiếm của mình rồi cầm lấy khăn trắng cho vào trong kiếm trì để tẩy sạch.

Vô Biên hoàng triều.

Ý nghãi tồn tại của Tinh Vẫn Kiếm Tông từ khi Tinh Vẫn Kiếm Hoàng sáng lập Kiếm Tông vẫn chưa từng thay đổi.

Đảm đương thân phận người thủ hộ giới vực, chém giết hết tất cả Tà tộc ngoại vực xâm phạm. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chuẩn bị chiến tranh!

"Xem ra, tiểu tử Mục Phù Sinh này bái được một vị sư tôn khó lường. . . . . ."

Không thể để cho sự tình trước kia phát sinh lần nữa!. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nơi đó có lực lượng cuồng bạo lưu động.

Ba đạo công kích vượt xa cảnh giới của bọn họ lại khiến Tà tướng đánh trọng thương!

Mục Chính Đình chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía phương đông.

Tịnh thế đại trận đã hoàn thành, ngay cả thực lực của hắn cũng bị suy yếu sáu bảy thành.

Nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mắt, trông sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Lúc này, tên Tà tướng bị Mục Phù Sinh giữ chân cũng đã trở về.

"Là quy tắc chi lực trong sách cổ ghi lại sao?"

Gió nổi mây trôi!

Trở lại Lâm Giới sơn.

Ba người Diệp Thu Bạch dùng hết tuyệt chiêu áp đáy hòm rồi!

Ngay sau đó Mục Chính Đình xoay người đi.

Tự nhiên cần nhanh chóng chuẩn bị nghênh đón!

Hiện giờ nếu đã biết được đối phương muốn ngóc đầu trở lại.

Khi đó Tà tộc ngoại vực ra tay với các giới vực vĩ độ thấp gây tổn thất, thương vong biết bao nhiêu?

Đám tà binh còn lại thì bị tịnh thế đại trận ảnh hưởng, trực tiếp bị tan rã!

Tà tộc cấp Thống lĩnh cũng tổn thương thảm trọng.

Đại thế đã mất!

Tà tướng tức giận gầm nhẹ nói:

"Lui!"

Nói xong mang theo Tà tộc cấp Thống lĩnh cùng với mấy Tà tướng còn lại bỏ chạy khỏi nơi đây.

Dung nhập vào trong sương đen cách nơi này trăm dặm. . . . . .

Thấy một màn như vậy.

Mục Khanh Khanh cũng không có hạ lệnh truy kích.

Thạch Sinh và Tiểu Hắc cũng gật gật đầu.

"Thanh Vân kiếm vừa rồi đã là thủ đoạn mạnh nhất của ta."

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu nói:

"Sư huynh, các ngươi còn có sát chiêu nào nữa không?"

Mục Phù Sinh nói nhỏ:

"Ta đều nghe nói rồi nha."

Sức chiến đấu còn lại cũng không thể truy kích được.

Cho nên Mục Khanh Khanh không thể vì thắng lợi tạm thời mà choáng váng, hạ lệnh truy kích.

Huống hồ trên người ngân giáp thống lĩnh còn có tin tức thu hoạch được.

Hiện giờ, quan trọng nhất chính là nhìn xem nội dung tình báo.

Sau đó quyết định kế hoạch tiếp theo.

Kết hợp ba điểm, Mục Khanh Khanh phất phất tay nói:

"Người bị thương nặng đứng ở trung gian đội ngũ, người bị thương nhẹ hoặc là còn sức chiến đấu thì vây quanh vòng ngoài, luôn chú ý tình huống chung quanh, cùng nhau lui lại!"

Mọi người không nói gì thêm, bắt đầu lui lại theo chỉ thị của Mục Khanh Khanh.

Giờ phút này Mục Phù Sinh cũng về tới đội ngũ, báo cáo tình huống với Mục Khanh Khanh xong liền đi tới cạnh ba người Diệp Thu Bạch.

Có thể nói là thương vong thảm trọng!

Nguyên nhân thứ hai là tuy rằng tạm thời đánh lui Tà tộc ngoại vực nhưng bên ta cũng tổn thất nhiều.

Tiến vào trong sương đen thì tầm nhìn chịu hạn chế, phạm vi cảm ứng chịu hạn chế, thực lực cũng sẽ bị áp chế.

Cho nên khu vực ngoài phạm vi trăm dặm thì sương đen vẫn mọc thành cụm.

Phạm vi ảnh hưởng chỉ có trong vòng trăm dặm thôi.

Nguyên nhân thứ nhất là do quyển trục tịnh thế đại trận phóng xuất ra trận pháp có uy năng hữu hạn.

Lại đánh nữa thì chính là liều mạng.

Mục Phù Sinh ôm đầu thở dài nói:

"Vậy cũng được, lần này là không còn cách nào khác, nhưng mà lần sau không thể lộ ra sát chiêu cuối cùng nha!"

"Dù lộ ra cũng phải lưu lại một tay, hoặc là chiêu thức càng mạnh mẽ hơn, hiểu ý ta chứ?"

Diệp Thu Bạch buồn cười, gật đầu nói:

"Được rồi được rồi, đã biết."

"Phỏng chừng về sau ngươi sẽ là đệ tử mà sư tôn thích nhất đó."

Tính cách thế này, không cần đoán đều biết chắc chắn rất phù hợp với khẩu vị của sư tôn.

Tuy rằng còn không bằng sư tôn nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. . . . . .

Lục Trường Sinh căn bản không muốn gây chuyện, muốn nghĩ hết mọi biện pháp tránh đi nhân quả.

Còn Mục Phù Sinh thì không muốn gây chuyện nhưng cũng không sợ gây chuyện nha.

Nhưng mà sau khi gây chuyện dù có đánh nhau thì hắn cũng sẽ lưu một đống chuẩn bị ở sau, xử lý xong còn tỉ mỉ quét dọn chiến trường.

Không thể lưu lại một chút dấu vết nào.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh vuốt cằm, suy tư nói:

"Đợi lát nữa ta sẽ cho người sắp xếp để chuyện các ngươi ra tay ở đây không bị lọt ra ngoài."

"Tuy rằng tác dụng không lớn nhưng tốt xấu thì người ta sẽ không biết chi tiết tỉ mỉ các ngươi ra tay thế nào, như vậy cũng có thể che lấp."

Diệp Thu Bạch lắc đầu bật cười:

"Ngươi nha, về sau thân phận đệ tử duy nhất được sủng ái của ta phải nhường cho ngươi rồi."

Nghe vậy.

Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh hoảng sợ nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Không ngờ nha!

Thì ra đại sư huynh không biết rõ thuộc tính của mình. . . . . .

Được sủng ái nhất sao?

Ta sao cảm thấy sư tôn muốn bóp chết ngươi nhiều rồi đây?

Mọi người một đường cảnh giác nhìn quanh.

Tuy rằng tạm thời đánh lui một bộ phận Tà tộc.

Nhưng không chừng đối phương sẽ giết ngược lại một trận, tiến hành mai phục bên trong sương đen, ngăn chặn đường về của đám người Mục Khanh Khanh.

Cũng may mà không có phát sinh quá nhiều chuyện.

Mọi người về tới Long Khải thành.

Giờ phút này ở Long Khải thành có thêm người của mấy thế lực nữa!

Trong đó bao gồm các đại tông môn, Tinh Vẫn Kiếm Tông cùng với Vô Biên hoàng triều!

Tinh Vẫn Kiếm Tông cử Trương Vân Tông tớiu!

Người hoàng triều là kim giáp thống lĩnh thuộc cấm quân của hoàng chủ Mục Chính Đình.

Tên kim giáp thống lĩnh này chính là cường giả nửa bước Hợp Đạo!

Mục Khanh Khanh trở lại Long Khải thành, gật đầu đối với mọi người rồi nói:

"Đi theo ta."

Mọi người tới phòng nghị sự.

Tất nhiên ba người Diệp Thu Bạch cũng tham gia.

Mục Phù Sinh thì không cần nhiều lời.

Còn ba người Diệp Thu Bạch đây?

Trải qua trận chiến bên trong Lâm Giới sơn thì mọi người đã không còn dám xem nhẹ thực lực của ba người.

Ngược lại còn chủ động nịnh bợ.

Thiên phú vượt biên tác chiến kinh khủng như thế, chỉ cần trưởng thành, không chừng sẽ là cường giả đứng đầu!

Thậm chí còn khủng bố hơn!

Còn không mau xin lỗi vì trước đó khinh thường, không nhanh chóng kết giao chẳng phải kẻ ngốc sao?

Mục Khanh Khanh nhìn về phía ngân giáp thống lĩnh.

Chờ đợi hắn báo cáo.

Chỉ thấy sắc mặt ngân giáp thống lĩnh nghiêm trọng, nói:

"Tin tức chỉ có một, mục đích của Tà tộc ngoại vực là phong tỏa Lâm Giới sơn, còn bọn họ thì tới Ma uyên trước!"

Ma uyên nằm bên kia Lâm Giới sơn.

Chính là một vùng cấm sinh mệnh ở Vô biên giới vực. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận