Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 489 - Một bước, máu tươi tại chỗ!

. . . . . . . . . .

Khang Hải Quỳnh nhìn nam tử cầm kiếm trước mắt.

"Thương thế của ngươi tốt rồi?"

Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng cười nói.

Nữ tử đúng là thiện tâm, trong tình huống như vậy mà câu đầu tiên lại hỏi tới thương thế của hắn.

"Ít nhiều ngươi."

Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn về phía Dương Minh.

Cũng có hiểu biết đại khái về thực lực bên đối phương.

"Khang gia cũng không có kiếm tu, ngươi là người phương nào?"

"Ngươi với Khang gia ta cũng không có qua lại gì, nhanh chóng rời đi, Dương gia cũng sẽ không làm khó dễ ngươi."

Chỉ là một thành trì vô danh mà trong gia tộc đã có cường giả Hợp Đạo cảnh.

Khang Hải Quỳnh nghe xong, tuy rằng cảm động nhưng trong mắt tràn ngập sự nôn nóng:

Cũng khó trách Đế Cảnh hậu kỳ như Khang Hải Quỳnh không phải là đối thủ.

Nói xong nhìn về phía tên hộ vệ bên cạnh, nói:

Trong đó người bên cạnh Dương Minh có thực lực Phân Thần cảnh trung kỳ, bản thân Dương Minh thì là nửa bước Phân Thần.

Hiển nhiên Khang Hải Quỳnh cho rằng thực lực của Diệp Thu Bạch không đủ để giải quyết người Dương gia.

Thực lực của giới vực trung vĩ độ cùng với giới vực vĩ độ thấp có sự chênh lệch to lớn.

Trong đó có hơn mười tên cường giả Đế Cảnh hậu kỳ.

Diệp Thu Bạch cười cười, nói: "Vì báo ân mà đến."

Tên hộ vệ cười dữ tợn xách trường côn trong tay.

Dương Minh nhíu mày nói:

Từng đạo cuồng phong bao vây thân côn!

"Sẽ không khó xử sao?" Dương Minh cười lạnh một chút rồi nói: "Ở Thanh Hải thành có mấy người dám chen chân vào chuyện của Dương gia?"

"Ngươi đi bắt lấy hắn."

Tinh Vẫn Kiếm trong tay chém về phía trước.

Thấy đối phương vọt về phía mình.

Máu bắn đầy bờ cát!

Nhìn dáng vẻ này thìn người giới vực trung vĩ độ nắm giữ ý cảnh là cơ sở.

Không hề có động tác dư thừa nào.

Phong chi ý cảnh.

Nam tử nàng tùy tiện cứu được có thực lực mạnh thế này?

Khang Hải Quỳnh cùng với mấy hộ vệ quanh nàng cũng sửng sốt.

Một bước, một kiếm.

Ở một giới vực tràn ngập ý cảnh thế này thì chuyện nắm giữ ý cảnh xác thật không khó.

Mọi người đều cả kinh!

Tuy rằng hộ vệ có cảnh giới không cao nhưng cũng đạt tới Đế Cảnh hậu kỳ!

Nhưng giời lại bị tên kiếm tu trước mắt dùng một kiếm chém đầu.

Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng bước ra một bước.

Đầu đã chia lìa khỏi thân.

Tên hộ vệ đang vọt tới bỗng ngưng lại, mặt có vẻ mờ mịt.

Nháy mắt có một đạo kiếm mang hiện lên!

Sắc mặt Dương Minh trở nên khó coi, nói:

"Cùng nhau lên!"

Vừa dứt lời, đám hộ vệ đều nhao nhao phóng về phía Diệp Thu Bạch.

Thấy được cảnh này, sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng không hề biến hóa.

Thần thái nhẹ nhàng, Tinh Vẫn Kiếm chỉ thẳng.

Từng đạo kiếm ý cấp bậc Kiếm Thánh từ trong cơ thể Diệp Thu Bạch tràn ra bao trùm lấy hơn mười tên hộ vệ Đế cảnh của Dương gia!

Kiếm vực!

Hơn mười tên hộ vệ đều biến sắc.

Không chỗ nào mà không có kiếm ý, mỗi một đạo, mỗi một sợi đều tràn ngập sát ý kinh thiên!

Kiếm trận và kiếm vực tương dung hiển hóa ra một thanh hư không cự kiếm tràn ngập tính hủy diệt.

Bốn loại ý cảnh khác nhau hội tụ vào kiếm vực, hình thành một kiếm trận.

Đồng thời kiếm vực cũng bắt đầu có sự thay đổi!

Chỉ thấy Tinh Vẫn kiếm trong tay Diệp Thu Bạch có sinh chi ý lập loè!

Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến hắn phải ngừng động tác.

Thống lĩnh hộ vệ nghe vậy khẽ gật đầu, chuẩn bị ra tay giúp.

Dương Minh kinh hãi.

Rốt cuộc nam tử này đến từ chỗ nào?

Sao kiếm tu cường đại thế này lại có giao tình với Khang gia?

"Ngươi cũng lên!"

Nghe Dương Minh nói, tên cường giả Phân Thần cảnh trung kỳ bên cạnh hắn bước ra một bước.

Ngay sau đó hắn cầm lấy khoan đao, có từng sợi thủy chi ý hội tụ thành đoàn rồi hóa thành sóng to gió lớn!

Thanh đao giống như pháo to chém thẳng về phía kiếm vực!

Khang Hải Quỳnh thấy cường giả Phân Thần cảnh bên đối phương ra tay liền biến sắc hô:

"Hạ thúc, mau đi hỗ trợ!"

"Kiếm ý cường đại thế này, e là ta cũng không cách nào chống cự."

Tên thống lĩnh hộ vệ bên cạnh Khang Hải Quỳnh kinh hãi nói:

Vô số kiếm ý giống như cuồng phong long quyển trực tiếp tàn sát hơn mười tên hộ vệ Đế cảnh.

Mũi kiếm chỉa xuống, kiếm vực bạo động!

Diệp Thu Bạch không hề có ý định nương tay, cũng không có một chút do dự nào.

Giống như chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ bị chém giết trong nháy mắt.

Sắc mặt tên cường giả Phân Thần cảnh kia trở nên ngưng trọng.

Hau tay hắn nắm chặt chuôi đao, miệng hét to!

"Liệt hải trảm!"

Tức khắc!

Khoan đao trong tay cường giả Phân Thần cảnh Dương gia như hóa thành một lưỡi dao sắc bén kinh khủng, có thể nhẹ nhàng trảm qua sơn hà.

Trong lúc nhất thời, gió thổi vù vù, mặt biển không ngừng sôi trào!

Cát trên bờ bị cuốn lên không.

Nhưng hiện giờ Diệp Thu Bạch đã đạt tới Đế Cảnh hậu kỳ.

Đế Cảnh trung kỳ đã có thể trảm cường giả Phân Thần cảnh.

Hiện giờ Đế Cảnh hậu kỳ, kiếm ý lần còn có sự tịnh tiến, sao lại e ngại tên cường giả Phân Thần cảnh trung kỳ trước mắt chứ?

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch giơ tay nắm chặt vào khoảng không.

Như hắn cầm lấy Tứ Tuyệt Thái Sơ kiếm!

Đồng thời thi triển cả Tinh Vẫn Kiếm pháp nghênh đón lưỡi đao sắc bén đang chém tới.

Ầm ầm ầm!

Trung tâm đao kiếm tương giao có một cỗ lực lượng bùng nổ.

Cát bị cuồng phong cuốn lên rồi rải xuống trong phạm vi trăm dặm xung quanh.

Răng rắc!

Theo một tiếng kim loại tan vỡ.

Mọi người kinh hãi phát hiện khoan đao trong tay cường giả Phân Thần cảnh trung kỳ thế mà gãy đôi!

Kiếm trong tay Diệp Thu Bạch cũng không có tạm dừng mà trực tiếp chém qua thân thể đối phương.

Xoạt!

Máu văng khắp nơi giống như mưa.

Trong mắt tên cường giả Phân Thần cảnh trung kỳ lộ vẻ khó tin.

Thực lực của đối phương chỉ ở Đế Cảnh hậu kỳ sao có thể dễ dàng chém giết mình như thế?

Mang theo sự nghi hoặc, cường giả Phân Thần cảnh này hoàn toàn mất hết sinh cơ...

Dương Minh kinh hãi, muốn quay đầu chạy trốn.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch vẫn không thay đổi chút nào, tay cầm Tinh Vẫn Kiếm bước tới.

Trong thời gian ngắn.

Thân thể hắn giống như mũi tên rời cung bay vọt.

Dương Minh cảm nhận được sát khí đang tới gần từ phía sau.

Vừa chạy vừa hét lớn:

"Ta là Dương gia nhị thiếu, tha ta một mạng, ngày sau tất có... Trọng... Báo?"

Một chữ cuối cùng vừa ra.

Dương Minh dừng lại, khó tin nhìn mũi một thanh trường kiếm từ phía sau xuyên thấu qua đan điền của mình.

Cảm nhận được sinh cơ đang nhanh chóng trôi đi, trong mắt Dương Minh tràn ngập hối hận xen lẫn sự âm ngoan.

Hắn há miệng thở dốc nhưng lại không nói nên lời.

Sinh cơ hoàn toàn tan hết, vĩnh viễn lưu lại trên bờ cát này.

Diệp Thu Bạch rút Tinh Vẫn kiếm ra, trên thân kiếm lại không có dính một giọt máu nào.

Khang Hải Quỳnh kinh ngạc nhìn một màn này, nói:

"Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào? Thanh Hải Thành không có kiếm tu trẻ tuổi cường đại như ngươi."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Đến từ nơi nào không quan trọng, ngươi đã cứu mạng ta, giúp đỡ ngươi là chuyện nên làm."

Tới rồi lúc này, đội ngũ chi viện của Khang gia cũng đã đến.

Người dẫn đầu là Khang Thành.

Khang Thành thấy vết máu tràn ngập bờ cát liền nhanh chóng tới bên cạnh Khang Hải Quỳnh, nôn nóng nói:

"Tỷ, ngươi có bị sao không?"

Khang Hải Quỳnh cười, lắc lắc đầu, lòng còn sợ hãi nói:

"Còn may là Diệp Thu Bạch tới kịp lúc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận