Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 660 - Cảm thấy khó hiểu

. . . . .

Lá chắn mở ra cũng đại biểu cho điều Diệp Thu Bạch suy đoán là đúng.

Chỉ cần người đền đến đông đủ liền có thể mở ra bí cảnh truyền thừa này.

Điều này cũng chứng thực ý tưởng của Diệp Thu Bạch.

Tuyệt Hồn thành là một chỗ rèn luyện có người thao túng.

Dù sao cũng không có người điều tra tình huống nơi đây.

Giống như bí cảnh truyền thừa này yêu cầu mười cái ấn ký linh hồn mới có thể mở ra.

Nếu như chỉ có chín người thông qua, chỉ có chín ấn ký linh hồn thì không cách nào mở ra truyền thừa sao?

"Trang huynh, Sở Lam và Trì Bỉnh đâu?"

Diệp Thu Bạch nhíu mày.

"Diệp huynh!"

"Không biết, cứ yên tâm đi, ngay cả ta cũng thông qua khảo nghiệm, hai người bọn họ tự nhiên không có vấn đề gì, tất nhiên là bí cảnh truyền thừa khác."

Rốt cuộc là đại năng phương nào có thể xây dựng ra một thế giới như thế này?

Khi hai người nói chuyện, lá chắn trước khe núi cũng hoàn toàn tản ra.

Cho nên tất nhiên có người thao túng lá chắn nơi này, đương sở hữu thông qua vòng thứ nhất, cũng chính là bên ngoài thành trì khảo nghiệm người tu đạo, đến chỗ này lúc sau, liền sẽ buông ra cái chắn.

Ngay sau đó gật gật đầu.

Lúc này có một tiếng nói quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ngân hà lộng lẫy ngang qua chân trời.

Trang Tử Đống lắc lắc đầu, nói:

Kiếm ý hai bên vách đá giống như Hồng Hoang mãnh thú bị dồn ép đã lâu, hiện giờ phá lồng mà ra cuồn cuộn nhào tới đám người bao gồm cả Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn sang, phát hiện Trang Tử Đống đang mừng rỡ bước nhanh về phía mình.

Kiếm tu có thể tiến đến nơi này đều không phải hạng người đơn giản.

Bên trong Tuyệt Hồn thành có nhiều bí cảnh truyền thừa, truyền thừa kiếm đạo cũng không chỉ có một chỗ.

Trong khoảnh khắc lá chắn tản ra.

Kiếm ý áp chế đã lâu phun trào trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dần dần rút đi rồi tràn ngập trong bí cảnh này.

Chỉ là cỗ kiếm ý Kiếm Tiên như sóng triều mang theo lực trùng kích thôi, cũng không có mang tính công kích.

Bảo trì cảnh giác cũng là chuyện bình thường.

Ở chỗ này, Diệp Thu Bạch có cảnh giới thấp nhất, kế tiếp nữa chính là Trang Tử Đống với tu vi nửa bước Trọc Tiên.

Khi mấy người còn lại nghe được cái tên này đều cảm thấy hơi sửng sốt.

Tất cả đều sôi nổi cầm kiếm đứng, toàn lực phóng thích tu vi cùng kiếm ý bao bọc lấy bản thân mình.

"Cả hắn cũng đi tới nơi đây. . . . . . Bí cảnh truyền thừa này có chút không dễ chịu lắm. . . . . ."

"Hẳn phải sớm nghĩ đến, một tên kiếm tu ôm đàn trong tay, ở toàn bộ giới vực trung vĩ độ cũng chỉ có một người."

"Trách không được trông có chút quen thuộc, thì ra là hắn?"

Bảy người còn lại đều có tu vi Trọc Tiên cảnh.

Lúc này, có một người lạnh giọng nói:

"Nhạc Chính Trì, nếu ngươi ở chỗ này, có muốn đi trước thử hay không?"

Nhạc Chính Trì sao?

Nếu mà có tính công kích thì e là chưa tiến vào trong khe núi thì phần lớn người sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Ở thí luyện đầu tiên trong thành trì, bọn họ cũng đã có thể dự đoán được hành trình Tuyệt Hồn thành sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.

Chỉ là hiện giờ chín người Diệp Thu Bạch đều không có động tĩnh.

Đường nhỏ trong khe núi kia cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Trang Tử Đống, hỏi:

"Ngươi nhận thức người này sao?"

Trang Tử Đống khẽ nhíu mày, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau mới nói:

"Có chút ấn tượng, giống như đã từng nghe sư tôn nói qua rồi."

"Hình như người này là đệ tử bị Thiên Kiếm Phong trục xuất."

"Chỉ là chuyện cụ thể như thế nào ta cũng không rõ lắm."

Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Trang Tử Đống, khẽ gật đầu.

Nếu đúng là đệ tử bị trục xuất.

"Khâu Lộc, so với Tô Hách ngu xuẩn thì ta càng chán ghét kẻ dối trá như ngươi, ít nhất hắn sẽ không che giấu sự ngu xuẩn của mình."

Nhạc Chính Trì xoay đầu nhìn về phía nam tử nho nhã này rồi nói:

"Dù sao ở bên trong bí cảnh chắc chắn sẽ có tranh phong, hiện giờ ở nơi đây lãng phí sức lực làm cái gì chứ?"

Chỉ thấy là một tên thanh niên nho nhã đeo bội kiếm bên hông nhàn nhạt cười nói:

Đột nhiên có một người chen ngang, phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm.

"Không cần thiết ở chỗ này tranh luận."

Nghĩ lại cũng đúng.

Nếu đã không có hạn chế về số người, tự nhiên phải dưới cảnh giới cho phép, người càng nhiều càng tốt.

Nghe vậy, sắc mặt Tô Hách lập tức trở nên âm trầm, có vẻ khó coi.

"Tính cách kiêu ngạo của ngươi quả thực không có thay đổi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta?"

"Ngươi có gan thì thử một lần."

Nhạc Chính Trì bình đạm, vừa nói vừa đưa bàn tay đặt lên trên dây đàn.

Có thể chuẩn bị kéo dây bất cứ lúc nào!

Nhìn thấy động tác của Nhạc Chính Trì, sắc mặt Tô Hách cũng căng thẳng.

Thực lực của hắn không tệ, đã đạt tới Trọc Tiên cảnh sơ kỳ nhưng đối mặt với Trọc Tiên cảnh trung kỳ Nhạc Chính Trì vẫn không đủ nhìn.

Xem ra Tô gia không chỉ có bốn người tham gia Vạn vực thi đấu tiến vào.

Diệp Thu Bạch ghé mắt nhìn.

Người Tô gia sao?

"Tô Hách, nơi này cũng không phải là Tô gia, thu lại tính tình thiếu gia của ngươi một chút, nếu không mà chết ở chỗ này thì Tô gia cũng sẽ không biết ai động tay đâu."

Nhạc Chính Trì không có quay đầu, đôi tay ôm đàn, giọng điệu bình đạm đáp:

Như vậy phía trước Nhạc Chính Trì nghe được hắn là người Thiên Kiếm Phong, tỏ ý thù địch cũng là chuyện bình thường.

Sắc mặt Tô Hách lại biến đổi lần nữa.

Khâu Lộc thì vẫn duy trì nụ cười nho nhã như cũ, trong quá trình nghe Nhạc Chính Trì nói ra lời này cũng không có dao động chút nào!

Đây là một kẻ có lòng dạ rất sâu.

Diệp Thu Bạch liếc mắt nhìn Khâu Lộc.

Khâu Lộc cũng cũng không có để ý tới lời Nhạc Chính Trì trào phúng mà mở đôi tay nói:

"Nếu không có người muốn đi trước, không bằng để cho người có cảnh giới thấp nhất đi trước thăm dò đường, các ngươi cảm thấy như thế nào?"

Người có cảnh giới thấp nhất sao?

Mấy người dò xét một trận sau đó ánh mắt đều dừng trên người Diệp Thu Bạch.

Ở nơi này chỉ có Diệp Thu Bạch là Biến Huyết cảnh trung kỳ, cảnh giới đúng là thấp nhất.

Khâu Lộc nhìn về phía Diệp Thu Bạch, vẫn nở nụ cười nho nhã.

"Vị đạo hữu này, ngươi thấy như thế nào?"

Diệp Thu Bạch bình đạm nâng mắt nhìn về phía Khâu Lộc, nói:

"Ta còn có thể từ chối sao?"

Lời Khâu Lộc làm ánh mắt của những người còn lại đều tập trung vào người hắn.

Nếu như hắn từ chối, vậy thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Trước sau đều là hố to, phía trước là thăm dò một nơi chưa biết, có nguy hiểm cùng kỳ ngộ song hành.

Phía sau thì là những người khác vây công.

Diệp Thu Bạch chỉ có thể lựa chọn một hố để nhảy thôi.

Nơi này, có bảy người tu vi Trọc Tiên cảnh, năm người Trọc Tiên cảnh sơ kỳ cùng với hai người Trọc Tiên cảnh trung kỳ, bị vậy công thì hắn chỉ có thể mạnh mẽ rút Thanh Vân kiếm. . . . . .

Đương nhiên nếu rút Thanh Vân kiếm thì trong một đoạn thời gian kế tiếp Diệp Thu Bạch sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu.

Bất kể là lực lượng thân thể hay linh khí, thần hồn đều suy yếu.

Nghĩ tới điểm này.

Diệp Thu Bạch nhún vai, nện bước hướng về phía khe núi tràn ngập kiếm ý Kiếm Tiên.

Trang Tử Đống thấy thế hơi do dự rồi cũng đi theo phía sau Diệp Thu Bạch, cả hai cùng tiến.

Diệp Thu Bạch vốn muốn lên tiếng từ chối nghĩ gì đó lại không nói, tùy ý để Trang Tử Đống đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận