Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 187 - Đến hoàng cung

Ba người tông chủ Thiên Thanh tông, Lương Phong cùng với Kiếm Triều Miện đã về tới nơi dừng chân.

Đồng thời mang tin tức mang cho mọi người liên minh Bắc Vực.

Tất cả mọi người nghe xog đều tức giận!

Ngũ Đức Thời vỗ bàn, giận dữ nói: "Buồn cười!"

Phó tông chủ Ẩn Kiếm tông Tôn Lạc cũng nhìn về phía Lương Phong, hỏi: "Làm khách? Điều kiện của đối phương là gì?"

Nếu không có thương tổn tới tính mạng Ninh Trần Tâm mà chỉ giam giữ hắn thì đối phương còn có yêu cầu khác.

Nghe xong, sắc mặt Lương Phong có chút âm trầm, lắc đầu nói: "Không có nói."

Không nói?

Diệp Thu Bạch nhìn Hồng Anh, trầm giọng nói: "Sư muội, ngươi thấy thế nào?"

"Hiển nhiên, đối phương có mưu đồ khác."

Đối phương dám trêu chọc đồ đệ của vị kia.

"Hơn nữa, nếu như có thù oán thì cũng nên chém giết sư đệ tại chỗ mà không phải làm ra mấy chuyện râu ria thế này."

Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch và Hồng Anh.

Hồng Anh nghe xon cũng cười nói: "Đối phương dám can đảm khi dễ người Thảo Đường, tất nhiên phải chuẩn bị trả một cái giá lớn rồi."

Mọi người sửng sốt.

Nhưng phía đối phương lại không có nói.

Ninh Trần Tâm chính là đồ đệ của vị kia.

Vân Cảnh trầm mặt nói: "Rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì."

Hồng Anh lắc đầu: "Ta cũng không biết mục đích của bọn họ là gì, dù sao tam sư đệ và Lạc Nhật vương triều cũng không có thù oán."

Nghe hai người đối thoại.

Nói thật, Vân Cảnh vừa phẫn nộ vừa cảm thấy bi ai thay cho đối phương...

Mọi người đều sửng sốt.

Diệp Thu Bạch nhún vai, cười nói: "Có thù oán cũng tốt, có mưu đồ cũng tốt, trước mắt chúng ta chỉ có một biện pháp mà thôi."

Hai người nhìn nhau cười.

Cảnh giới nửa bước Kiếm Tông khiến tất cả kiếm tu ở đây đều cả kinh.

Kiếm ý quay chung quanh Diệp Thu Bạch.

Tiền vô cổ nhân, sau này cũng rất khó có người làm được đi?

Làm như thế nào sao?

Đinh Vân Hạc nhíu mày nói: "Nhưng thực lực bề nổi của đối phương đã có ba tên cường giả Hư Thần cảnh, bên chúng ta chỉ có Ngôn viện trưởng và Lâm tông chủ."

"Các ngươi... Các ngươi sẽ làm như thế nào?"

Chỉ cần sư tôn tới đó.

Nếu tam sư đệ bị bắt đi thì tất nhiên đã dùng ngọc bội liên hệ sư tôn.

Hồng Anh lại lắc đầu cười nói: "Không cần lo lắng."

Diệp Thu Bạch cười một tiếng, rút Ám Ma kiếm ra, từng sợi kiếm ý phóng thẳng lên trời.

Diệp Thu Bạch cười to nói: "Tự nhiên muốn đến Lạc Nhật vương triều một chuyến rồi!"

Hồng Anh cười khẽ một tiếng lấy Luân Hồi thương ra.

Hiển nhiên nàng với sư huynh có cùng một ý định.

Giờ phút này hắn giống như vương giả kiếm đạo!

Mọi người nghĩ tới mà cảm thấy kinh hãi không thôi.

Kiếm Tông trẻ tuổi như thế này.

E là Diệp Thu Bạch cách Kiếm Tông chi cảnh không còn xa nữa.

E là Hư Thần cảnh cũng không cách nào ngăn cản.

Diệp Thu Bạch cũng không nhịn được mà bật cười: "Chúng ta đến cũng chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi"

Sư tôn rất ít khi ra tay.

Có thể quan sát sư tôn ra tay thì rất là đáng mừng.

Hai người nói xong liền xuất phát hướng về Lạc Nhật vương triều.

Lâm Hòa Phong khẽ nhíu mày nói: "Lão ngôn, chúng ta có đi cùng hay không?"

Ngôn viện trưởng cười nói: "Không cần."

"Không cần? Chẳng lẽ bọn họ còn có át chủ bài nào sao?"

Vân Cảnh đi tới cười nói: "Nếu người phía sau ba sư huynh đệ bọn họ xuất hiện, vậy thì chúng ta không cần lo lắng cho Ninh Trần Tâm rồi."

Nhưng hiện giờ đã tới nơi này.

Phản ứng của đối phương có chút khác thường.

Hai người khẽ nhíu mày.

Nghe được nơi này.

Cấm quân hoàng cung nghe được câu trả lời lại mở cửa thành ra rồi nói tiếp:"Hoàng Thượng đã chờ từ lâu, mời hai vị tiến vào."

Ngay sau đó gật đầu nói: "Đúng thì như thế nào."

Nơi Hoàng đô còn có trọng binh canh gác.

Hồng Anh cười nói: "Làm sao tiến vào đây?"

Diệp Thu Bạch nhún vai nói: "Dọc đường chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, đối phương cũng đã biết rồi, dứt khoát đánh vào thôi."

Hồng Anh nghe xong gật đầu.

Rất hợp ý nàng!

Hai người tới đi tới cửa hoàng thành.

Cấm quân hoàng cung đã phát hiện bóng dáng hai người nhưng lại không hề ra tay ngăn trở.

Bọn hắn nói: "Người tới chính là đồng môn của Ninh Trần Tâm?"

Diệp Thu Bạch và Hồng Anh liếc nhìn nhau.

Dọc đường, hai người đều dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết địch nhân ven đường.

Diệp Thu Bạch và Hồng Anh đã tới nơi đây.

Hoàng đô Lạc Nhật vương triều cũng không cách Đại Liệt cốc bao xa, lướt qua liệt cốc một chút liền đến.

Lâm Hòa Phong liền yên tâm. ...

Nghe lời Vân Cảnh nói.

"Chúng ta nên lo lắng cho Lạc Nhật vương triều nhiều hơn đó."

Cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa.

Cả hai liền đi theo một tên cấm vệ tiến về phía hoàng cung.

Dọc đường đi.

Hai người có thể cảm giác được khắp nơi tràn ngập thi khí!

Làn da mỗi người nơi đây đều có thi khí che phủ.

Thấy cảnh tượng này.

Sắc mặt Hồng Anh hơi trầm xuống.

Xem ra âm Thi Lão Nhân cũng không tính buông tha cục thịt mỡ như Lạc Nhật vương triều.

Muốn luyện chế tất cả người trong hoàng thành này thành thi khôi!

Đến lúc đó.

Chẳng phải đại lục này sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn sao.

Cũng sẽ gây ảnh hưởng đến chuyện chinh chiến thiên lộ về sau.

Cần phải mau chóng chém giết âm Thi Lão Nhân mới được!

Vừa đi vừa suy nghĩ suốt một đường.

Cả hai nhanh chóng đến trước cửa hoàng cung.

Trước cửa hoàng cung thì có vài tên cường giả Càn Nguyên cảnh.

Từ bên trong có một giọng nói hùng hồn truyền ra.

"Vào đi."

Tên cấm quân dẫn đường đứng một bên.

Diệp Thu Bạch và Hồng Anh liếc nhìn nhau, trong mắt cũng không có sự e ngại, thản nhiên bước vào bên trong.

Không giống như bọn họ suy nghĩ.

Giờ phút này, Ninh Trần Tâm đang ngồi trước một cái bàn dài, trên bàn bày đầy các loại sơn hào hải vị, còn có một bình trà nóng.

Chẳng qua hắn cũng không có động tới.

Ninh Trần Tâm cúi đầu đọc sách, hay lẩm bẩm vài tiếng.

Thấy Hồng Anh và Diệp Thu Bạch đến, ngẩng đầu cười nói: "Cho sư huynh sư tỷ thêm phiền toái."

Diệp Thu Bạch cười nói: "Đều là người một nhà, sao lại nói thế này."

Ninh Trần Tâm cười cười.

Ngay sau đó.

Diệp Thu Bạch nhìn quanh.

Hai lão giả Phật môn đang nhắm mắt đứng một bên.

Còn Hoàng Nhất Thống thì lại ngồi vị trí đầu bên dưới hoàng tọa.

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Dời mắt nhìn về phía hoàng tọa.

Trên hoàng tọa có một nam tử cầm quạt xếp đang ngồi, chỉ thấy trên mặt nam tử quạt xếp treo nụ cười nhàn nhạt, đang quan sát Diệp Thu Bạch.

Tình huống này là thế nào?

Hoàng Nhất Thống không phải hoàng đế sao?

Vì sao người ngồi trên hoàng tọa không phải là hắn.

Nam tử quạt xếp này là kẻ nào?

Ngay sau đó hắn dời mắt sang bên phải.

Phía bên phải có một nam tử mặc hoàng bào đang khoanh chân ngồi.

Quanh thân hắn có khí đen lưu chuyển.

Đám khí đen này làm cho Diệp Thu Bạch cảm thấy lạ lãm.

Nhưng hắn hình dáng của nam tử này đã được Diệp Thu Bạch khắc sâu trong trí óc.

Hoàng Thiên Minh!

Nam nhân có huyết hải thâm thù với hắn.

Hoàng Thiên Minh thấy Diệp Thu Bạch nhìn đến cũng nở nụ cười.

Hồng Anh cũng nhìn về phía Hoàng Thiên Minh.

Cỗ hơi thở trên người hắn khiến Hồng Anh cảm thấy rất quen thuộc.

Thi khí nồng đậm thế này, là âm Thi Lão Nhân!

Hồng Anh truyền âm: "Tên hoàng tử này đã bị đoạt xá rồi."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Khó trách hơi thở hùng hồn như vậy.

Thực lực của Hoàng Thiên Minh trước kia do dược vật chồng chất tạo thành.

Hiện giờ lại vững chắc, cảnh giới còn gia tăng nhiều.

Vốn đã không bình thường chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận