Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 449 - Lần thứ hai buông xuống

. . . . . . . . . . . . .

Nói thật, trong bảy thế lực thì vị trí của lão giả Thiên Kiếm Phong đúng là khó tìm nhất.

Sáu thế lực khác đều cư trú bên trong phủ đệ đàng hoàng.

Chỉ có lão giả Thiên Kiếm Phong ở sâu trong một mảnh rừng già, một mình luyện kiếm.

Diệp Thu Bạch tới bên cạnh một sơn tuyền, lão giả đang ngồi khoanh chân phía trên sơn tuyền, nhắm chặt đôi mắt, trường kiếm đặt ngang trên hai đầu gối.

Từng sợi kiếm ý vượt qua vô thượng chi cảnh xoay chuyển quanh thân lão giả.

Trông cũng không có gì đặc biệt, chỉ là quanh thân lão giả có một cỗ gió nhẹ.

Thỉnh thoảng có lá cây rơi xuống tiến vào trong lĩnh vực này sẽ bị một cổ kiếm ý vô hình cắt thành vô số mảnh nhỏ!

"Không sai."

Dù sao sống nhiều năm như vậy rồi lại là nhân vật cao tầng Thiên Kiếm Phong, chuyện gì mà chưa từng gặp chứ?

Diệp Thu Bạch cười nói: "Chỉ là tới nói chuyện cùng tiền bối thôi."

Đối phương đoán được dụng ý của mình.

Lão giả Thiên Kiếm Phong cũng không có mở mắt mà nói: "

"Hẳn là tiền bố nhận thức ta."

Diệp Thu Bạch chắp tay nói:

Trữ Quy Đạo cười lạnh một tiếng, nói: "Thiên Kiếm Phong lấy được rất nhiều lợi rất nhiều, vì sao ta phải giúp cho ngươi?"

Không lo vẽ tinh đồ các thế lực, tới đây làm chuyện gì?"

"Vãn bối Diệp Thu Bạch, gặp qua tiền bối."

Diệp Thu Bạch cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.

Trữ Quy Đạo bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt như có kiếm ý phóng ra!

"Muốn ta giúp ngươi quấy rầy các thế lực khác sao?"

Hắn nhìn thẳng Diệp Thu Bạch, giống như muốn hoàn toàn xuyên thủng.

Diệp Thu Bạch nói:

Nghe hắn nói lời này.

"Nhưng mà thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là lão giả kia đã yên tâm rời khỏi nơi đây khi bảy thế lực buông xuống."

"Dụng ý chính là không muốn để ta chết, đồng thời có một vị tiền bối càng mạnh mẽ hơn nữa muốn nhìn thấy ta."

"Ngươi chỉ dựa vào mấy điểm này mà có thể xác định thân phận của ta sao?"

Diệp Thu Bạch giải thích:

"Ngươi không sợ mình suy đoán sai, tùy tiện tiến đến bị ta giết chết?"

"Vì sao ngươi nghĩ như thế này?"

Huống hồ Diệp Thu Bạch không cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này.

"Nhân sinh vốn dĩ liền tràn ngập tính đánh cuộc, đánh cuộc chính xác tự nhiên thắng, đánh cuộc sai rồi, cùng lắm thì làm lại."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch thản nhiên nói:

"Bởi vì lão nhân đưa miếng sắt cho ta đã năm lần bảy lượt cứu giúp."

Diệp Thu Bạch nhún vai, nhướng mày nói:

"Vốn dĩ còn không có xác định, nhưng khi tiền bối nói ra lời này ta đã xác định."

Trữ Quy Đạo kinh ngạc nói:

"Hẳn là nhìn trúng điểm nào đó ở ta, hoặc là do thiên phú của ta mạnh?"

Trữ Quy Đạo nhíu mày nói:

"Ta là một kiếm tu, trong bảy thế lực chỉ có Thiên Kiếm Phong phía tiền bối đều là kiếm tu, bởi vậy kết quả là ta đến đây."

"Có nghĩa là lão giả kia thuộc một trong bảy thế lực này."

Phải có tiền đề bảo đảm hắn mới dám làm chứ.

Nghe đến đây.

Trong mắt Trữ Quy Đạo xuất hiện sự thưởng thức, nói:

"Đầu óc không tồi, cũng đủ can đảm, khó trách vị kia lại coi trọng ngươi."

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Vị kia sao?

Hình như nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Thu Bạch.

Trữ Quy Đạo cười nói,"Người muốn gặp ngươi không phải ta."

Xem ra địa vị của người nọ còn cao hơn lão giả trước mắt một ít?

Giờ phút này, ở Vô Biên hoàng triều.

Nói xong, Diệp Thu Bạch chắp tay với Trữ Quy Đạo rồi xoay người rời đi. . . . . . .

"Thất bại thì thất bại thôi, thực lực chênh lệch to lớn như thế, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc."

Diệp Thu Bạch buông tay nói:

"Nhưng mà ngươi suy nghĩ mọi chuyện hơi đơn giản, bảy thế lực không có bên nào đầu óc đơn giản, có khả năng kế hoạch của ngươi sẽ thất bại."

Trữ Quy Đạo nói:

Nghe đến đây.

Trữ Quy Đạo đứng lên, gật đầu nói:

"Ta có thể trợ giúp ngươi nhưng mà ta lại không thể ra tay."

"Một khi kế hoạch thất bại, có khả năng bảy thế lực sẽ muốn trực tiếp xóa sổ cả giới này, ngươi đã nghĩ rõ ràng rồi sao?"

Diệp Thu Bạch không có do dự, gật gật đầu.

Dù sao hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Không làm gì hết thì sẽ phải làm nô lệ, sống không bằng chết.

Cố gắng nỗ lực một chút, ít nhất còn có khả năng thành công.

Dù có thất bại cũng là toàn diện khai chiến.

"Đá mấy thế lực ra khỏi cục, độc chiếm tất cả lợi ích lợi?"

"Ví dụ như . . . . . ." Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng cười nói:

"Vậy tiền bối có muốn càng nhiều ích lợi hơn không?"

"Vì sao phải trợ ngươi? Thiên Kiếm Phong ta đã phân được không ít chỗ tốt, cần gì phải gây chuyện thị phi?"

"Tiền bối, ngài có thể phối hợp với chúng ta sao?"

Diệp Thu Bạch cũng không có hỏi lại:

Diệp Thu Bạch trở về, Mộ Tử Tình liền tiến tới gần, quan tâm hỏi han:

"Ngươi không sao chứ?"

Diệp Thu Bạch cười cười.

Kiếm Vô Phong ở bên cạnh trêu ghẹo:

"Mộ tộc trưởng, xem nha đầu nhà các ngươi kìa, không hỏi kế hoạch có thành công hay không mà hỏi Thu Bạch có chuyện gì hay không?"

Mộ Lập Bi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Mộ Tử Tình thì đỏ mặt, buông lỏng tay Diệp Thu Bạch, lui sang một bên.

Mục Chính Đình ngồi trên ngai cao, cười nói:

"Cũng không cần hỏi, Thu Bạch bình an về tới nơi này có nghĩa là đã thuyết phục được đối phương đi?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói:

"Tạm thời thuyết phục được Mậu Tuất thành và Thiên Kiếm Phong."

Nghe tới Mậu Tuất thành, mọi người cũng không có quá mức kinh ngạc.

Dù sao Mậu Tuất thành vốn là thế lực yếu nhất trong bảy thế lực.

Chắc chắn phần được phân chia rất ít, Diệp Thu Bạch có thể thuyết phục cũng không có gì bất ngờ.

Điều khiến mọi người cảm thấy bất ngờ chính là Thiên Kiếm Phong cũng bị Diệp Thu Bạch thuyết phục?

Đây là một thế lực cường đại trong bảy thế lực.

Lợi ích được phân đến sẽ không ít hơn các thế lực khác, thậm chí còn nhiều hơn!

Kế ly gián này đối với Thiên Kiếm Phong mà nói cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào!

Diệp Thu Bạch hứa hẹn gì với Thiên Kiếm Phong đây?

Mục Chính Đình cũng cảm thấy có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.

Chắc là đưa ra điều kiện gì đó làm cho đối phương động tâm, cam nguyện từ bỏ một bộ phận lợi ích.

Vị tiền bối phía sau Diệp Thu Bạch có thể lấy ra đồ vật kinh thế hãi tục, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Nhưng mà."

Diệp Thu Bạch chuyển giọng, tiếp tục nói:

"Chúng ta phải chuẩn bị chiến tranh, dù sao đối phương cũng không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nhận thấy được đây là âm mưu."

Nghe đến đây, người các thế lực sôi nổi chỉ trích Diệp Thu Bạch.

"Vậy ngươi còn làm như vậy?"

"Không phải cố tình khiến cho đối phương tức giận sao?"

"Dẫn lửa thiêu thân, dẫn lửa thiêu thân nha!"

Diệp Thu Bạch thản nhiên nói:

"Ta chỉ đang đánh cuộc, cược tham niệm của đối phương thôi."

"Hơn nữa cho dù thất bại thì tình huống cũng sẽ không kém hơn hiện tại."

Mọi người yên lặng.

Đúng là cùng lắm thì chết.

Cũng tốt hơn so với bị đối phương xem là nô lệ.

Mục Chính Đình cũng gật gật đầu nói:

"Thu Bạch nói không sai, đã không có lựa chọn tốt hơn."

"Bắt đầu chuẩn bị đi, nếu bốn ngày sau thất bại thì chúng ta liều chết một trận!"

Bốn ngày thời gian chỉ là chớp mắt đối với người tu đạo.

Bảy cột sáng thông thiên lại buông xuống Vô Biên hoàng thành lần nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận