Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1032 - Vực sâu miệng rộng, tuyệt vọng nhục bích

Tiếng rống thâm trầm mang đến cho người ta cảm giác khủng bố quanh quẩn, kéo dài trong không gian thật lâu chưa tiêu tán.

Tiếng rống này thậm chí còn lan truyền khắp toàn bộ Vân Mộng Tinh Vực!

Bất kể là người ba thế lực lớn bên trong Vân Mộng thành hay là đám người bên ngoài Vân Mộng thành đều có biểu tình khó tin.

Ở chỗ sâu trong đầm lầy, Lạc Phong phản ứng lại, sau đó hô.

"Đi! Lập tức lập tức đa!"

Lạc Phong đã hoàn toàn không còn cười nổi, thay thế chính là sự ngưng trọng, nghiêm túc cùng với hơi hơi có chút run rẩy, hoảng hốt.

Đầm lầy chi chủ chính là tồn tại cấp Thần Chủ!

Vốn phải năm mươi năm mới phát ra tiếng rống một lần, hiện giờ lại phát ra tiếng rống sớm hơn thường quy quá nhiều!

"Tám chín phần mười."

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ buông tay:

"Xác định có liên quan sao?"

"Vậy không thể không đi xem."

Khi Lạc Phong cho rằng bọn họ bị dọa choáng váng không động đậy nổi nữa, có vẻ nôn nóng tiến tới gần muốn đánh thức bọn họ.

Sắc mặt Lạc Phong cực kỳ khó coi, phẫn nộ quát:

Hẳn là bên trong đã phát sinh biến cố gì đó, không cách nào biết được.

"Chỉ có biện pháp này, dù sao chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian ngừng lại ở Vân Mộng Tinh Vực."

Lại không ngờ tới bọn họ chỉ đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Nhưng bốn người iệp Thu Bạch lạii không có nhúc nhích.

Diệp Thu Bạch cười nói:

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Tiểu Hắc gật gật đầu:

"Không thể không đi."

Nghe được lời mấy người đối thoại.

"Các ngươi còn muốn đi vào?"

Lạc Phong bình tĩnh lại, sau đó trầm mặt nói:

Dù đã biết bên trong sẽ có nguy hiểm không cách nào vượt qua cũng không tiếc mọi giá để tiến vào bên trong.

Bọn họ đã là cường giả đứng ở đỉnh Vân Mộng Tinh Vực, còn chưa có có hưởng thụ đủ đây, vẫn còn có cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới cảnh giới mà vạn người kính ngưỡng, Thần Chủ cảnh!

Lời thô tục mà Lạc Phong muốn buột miệng thốt ra bị nghẹn lại trong miệng.

Cũng sẽ không dễ dàng ngã xuống bên trong Vân Mộng trạch.

Nhìn ánh mắt kiên định của bốn người Diệp Thu Bạch.

Nghĩ đến đây.

Cho dù là sẽ có khả năng phải chết. . . . . .

Vì điểm này nên Lạc Phong, Hứa Lạc cùng với Vân Trạch cần phải bảo hộ mấy người Diệp Thu Bạch

Bọn họ đang nghiêm túc.

Thế nhưng vì Vân Huyễn đan, ba người Lạc Phong không thể không không ngại nguy hiểm mà bảo hộ mấy người Diệp Thu Bạch.

Chắc chắn Vân Huyễn đan sẽ hoàn toàn đánh vỡ cách cục của Vân Mộng thành hiện tại.

Những ngày sau này, nhóm người tu đạo không cần sợ sệt rúc ở trong thành mà không dám ra ngoài tìm tòi tài nguyên.

Hứa Lạc vừa định nói gì đó lại bị bên cạnh Vân Trạch ngăn cản.

Bởi vì mức độ nguy hiểm quá lớn, vô cùng có khả năng bỏ mạng lại nơi này.

Ba người bọn họ thật sự muốn buông tay không làm nữa.

"Nếu như gặp được nguy cơ không cách nào đánh giá chúng ta sẽ mạnh mẽ đưa các ngươi mang ra bên ngoài."

Lạc Phong dẫn đầu đi trước: "Đi thôi.". . . . . .

Chỗ sâu trong Vân Mộng trạch không chỉ có sương mù ảo cảnh cùng với trọng lực từ trường mà còn có ma thú đầm lầy cường đại.

Tuy rằng ban đầu ba người Lạc Phong còn có thể miễn cưỡng ứng phó hết.

Nhưng mà càng tiến sâu thì số lượng ma thú cùng với thực lực của ma thú đầm lầy đều không ngừng tăng lên.

Hơn nữa trọng lực từ trường làm ba người Lạc Phong cảm giác cố sức.

Thấy thế Mục Phù Sinh liền vứt ra từng tờ phù triện dán sau lưng mọi người.

"Đây là cái gì?"

Ba người Lạc Phong kinh hãi.

Nhưng mà ngay sau đó trên phù triện lại có phong chi lực tràn ra quay chung quanh bọn họ.

Ba người Lạc Phong cắn răng toàn lực bộc phát thực lực Thần Hoàng cảnh đỉnh!

Bóng đen phủ lên thân mấy người.

Ánh sáng đều bị ngăn trở!

Trước ánh mắt kinh hãi của mấy người, cái miệng to lớn như vực sâu bắt đầu khép kín, hàm răng to lớn giống như trường thành.

Bên trong đầm lầy quay cuồng có một cái miệng to lớn đen nhánh chui từ dưới đất chui lên.

Chỉ là phạm vi đầm lầy quá rộng lớn.

Mục Phù Sinh vẫn lắc đầu.

"Đây là ta lấy được từ trong một bí cảnh, chỉ có mấy tờ như vậy thôi."

Lạc Phong gật gật đầu.

Lúc này mới hợp lý.

Phù triện có thể chống đỡ trọng lực từ trường nơi đây thì phải đạt tới cấp bậc nào đây?

Phù văn sẽ cực kỳ phức tạp, tuy rằng không đạt tới Thần Chủ cấp nhưng nếu như không biết phương pháp khắc dấu thì Lạc Phong cũng không có khả năng khắc dấu ra.

Mà đúng lúc này, đầm lầy dưới chân mấy người lại là bắt đầu quay cuồng!

Mấy người đứng trên bề mặt đầm lầy mà cảm giác giống như có động đất.

Sắc mặt cả đám đều thay đổi, bước chân loạng choạng, ngay sau đó vận chuyển toàn lực nhanh chóng lui về phía sau!

"Đây là do ngươi khắc dấu sao?"

Mục Phù Sinh tỏ vẻ mờ mịt lắc đầu.

"Phù triện này tên là gì?"

Thân là phù triện sư thuộc Liên Minh Phù Triện, Lạc Phong vội vàng quay đầu nhìn về phía Mục Phù Sinh hỏi:

Tờ phù triện này thế mà có hiệu quả chống đỡ trọng lực từ trường!

Thân thể vốn nặng nề trong khoảnh khắc này trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhưng mà bên trong cái miệng rộng này, trọng lực từ trường bất chợt tăng gấp mười lần!

Cho dù có thêm phù triện của Mục Phù Sinh hỗ trợ nhưng thân thể bọn họ cũng chùng xuống.

Điều này cũng dẫn tới đánh mất cơ hội chạy trốn.

Ba người đều cười khổ và cảm thấy. . . . . . Tuyệt vọng.

"Dùng Thiên lôi độn phù!"

Mục Phù Sinh đột nhiên rống to.

Nhưng mà thời điểm mấy người lấy Thiên lôi độn phù ra dùng thì Thiên lôi độn phù lại mất đi tác dụng?

Sắc mặt Mục Phù Sinh chùng xuống.

Cái miệng rộng này không chỉ có tăng cường trọng lực từ trường mà còn giống như thôn tính tiêu diệt hết thảy quy tắc chi lực.

Dẫn tới Thiên lôi độn phù không cách nào lợi dụng lôi chi đạo tắc hóa thành lôi đình chạy thoát.

Răng rắc. . . . . .

Miệng rộng nháy mắt hoàn toàn khép kín.

Sau đó nó lần nữa chìm vào bên trong đầm lầy không biết sâu cạn. . . . . . . . . . . .

Bị rơi vào trong cái miệng rộng to lớn này.

Mấy người giống như rơi vào một không gian không có trọng lực, thời gian cùng không gian đều bị vặn vẹo.

Thân thể bảy người không ngừng hạ xuống.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu.

Ở địa phương không có linh khí tiên khí hay quy tắc chi lực gì cả có một cỗ mùi hôi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn xộc vào mũi.

Sự choáng váng nhanh chóng qua đi.

Khi tỉnh lại một lần nữa thì bọn họ phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi, sắc mặt ngưng trọng mà chăm chú nhìn.

Vách tường thịt đỏ như máu đang phập phồng như hô hấp.

Trên vách thịt có dịch nhầy tràn lan, không ngừng nhỏ giọt rơi xuống, rơi vào trong thi cốt làm toát lên từng đợt từng đợt khói trắng.

Điều khiến cho mấy người kinh hãi chính là chung quanh có không ít thi cốt.

Những thi cốt đã bị dịch nhầy ăn mòn không còn thừa bao nhiêu.

Hầu như không có thi cốt hoàn chỉnh.

Hiển nhiên cũng là những ma thú bị miệng rộng này nuốt vào không cách nào chạy thoát.

Lạc Phong cảm thụ chung quanh, sắc mặt khó coi nói:

"Không có chút linh khí nào, hơn nữa trọng lực từ trường đang mài sạch tinh khí thần của chúng ta."

"Chỉ có thể chống đỡ ba ngày, nếu ba ngày sau mà không thể thoát ra ngoài, chúng ta cũng sẽ trở thành một trong những thi cốt này."

Mục Phù Sinh bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Độn phù của hắn vẫn còn chưa đủ toàn diện.

Gặp được tình huống thế này liền không phát huy được tác dụng.

Chỉ là thế gian này tràn ngập chuyện mang tính không xác định.

Không có khả năng hoàn toàn đoán trước, dự phòng hết được.

Cho dù là Mục Phù Sinh cũng không có khả năng.

Dù sao nơi này cũng là nơi được gọi là sinh mệnh cấm khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận