Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1287 - Báo thù bắt đầu

Đúng vậy, Phương Khung muốn giải quyết tất cả thù hận ở vị trí nhà cũ Phương gia.

Hắn muốn tất cả oan hồn Phương gia ở chỗ này tận mắt nhìn hắn chém giết toàn bộ người của phủ thành chủ!

Nam tử hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi là nghiệt súc Phương gia đã đào thoát... Phương Khung?"

Người chung quanh nghe được lời nam tử nói đều hoảng sợ nhìn Phương Khung.

Người ở Lâm Đông thành đều biết phủ thành chủ hủy diệt Phương gia nhưng còn có một tên dòng chính đào thoát được, không ngờ tới mới qua vài năm mà Phương Khung này đã giết trở về.

Hơn nữa nam tử này cũng là người dòng chính phủ thành chủ!

Thiên phú và thực lực xếp nhất nhì ở Lâm Đông thành, đạt tới Tiên Vương cảnh đỉnh phong.

Nhưng vẫn bị Phương Khung dễ dàng nhào nặn.

"Phương gia diệt vong, Cực Đông tông các ngươi cũng tham dự, đã như vậy cũng gọi người Cực Đông tông tới đi, ta giải quyết cùng một thể, đỡ phải đi tìm."

Hành động này làm cho mọi người kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Phương Khung nhìn về phía ba người này, sắc mặt bình tĩnh, bàn tay lại nắm chặt vào khoảng không.

Thấy thế, trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Phương Khung lại ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: "Tiểu nhị, tùy tiện mang lên vài phần rượu và thức ăn."

"Nghiệt súc Phương gia đã chạy thoát không ở bên ngoài sống tạm bợ còn muốn chạy về chịu chết sao?"

Hay là phía sau hắn có người?

Lúc này, có mấy người trong nội các lần lượt chạy ra, nhìn một màn này sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Dư nghiệt Phương gia năm đó hiện giờ đã trưởng thành đến nước này sao?

Ba người này đều là đệ tử thân truyền của Cực Đông tông, đồng dạng cũng ở Tiên Vương cảnh đỉnh phong.

"Mau buông Lâm Hợi ra!"

Lâm Hợi và ba tên đệ tử Cực Đông Tông gian nan liếc nhìn nhau, lập tức gật đầu lấy ra một ngọc bội, hai tin tức phân biệt truyền ra!

Một tiếng quát vang vọng khắp khu vực!

Ba người không hề có năng lực chống đỡ, giống như con gà con bị cách không nhấc lên cao.

"Dư nghiệt Phương gia, còn không mau thả Lâm Hợi! Thúc thủ chịu trói!"

Người phủ thành chủ và Cực Đông tông sắp tới, đối mặt với hai thế lực mạnh nhất Lâm Đông thành này, hắn có thể ứng phó?

Không lâu sau có từng luồng khí tức cường hoành phủ xuống tửu lâu.

Chỉ thấy Phương Khung vẫn bình thản ngồi trên ghế gỗ, gắp một miếng thức ăn đưa đến trong miệng, sau đó lại thích ý uống một ngụm rượu.

Hai người này đều là cường giả Tiên Hoàng cảnh, tồn tại đứng đầu Lâm Đông Thành.

"Ngươi phải làm sao bây giờ? Còn muốn báo thù, e là góp cả mạng mình vào!"

Chỉ thấy phía trên không tửu lâu là cao tầng phủ thành chủ và Cực Đông tông đều tới.

"Đều tới cả rồi."

Tất cả mọi người chạy ra ngoài nhìn lên bầu trời.

Nhất thời, Lâm Hợi và ba tên kia chưa kịp phản ứng thì cổ đã trực tiếp bị vặn thành bánh quai chèo...

Phương Khung giơ tay hướng về Lâm Hợi và ba tên đệ tử rồi nắm chặt.

"Nếu như vậy..."

Đồng thời, người cầm đầu chính là thành chủ Lâm Đông thành và tông chủ Cực Đông tông.

Một tên đệ tử hô to:

"Còn không mau thả chúng ta ra!"

Nhưng Phương Khung lại như không nghe thấy, đưa mắt nhìn lên thản nhiên nói:

Nhưng mà khi đối mặt với đội hình này, nếu là người bình thường thì đã sớm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, mọi người nhìn về phía Phương Khung, lông mày không khỏi nhíu lại.

Lập tức nhìn về phía Phương Khung cười to nói:

Trong tửu lâu, Lâm Hợi và ba tên đệ tử Cực Đông tông bị Phương Khung hạn chế thấy thế mừng rỡ.

Lúc này mái vòm tửu lâu bị một đạo công kích oanh mở, người phủ thành chủ và Cực Đông Tông cúi đầu nhìn Phương Khung, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Trong mắt vẫn tràn ngập sự vui sướng và cuồng vọng, cứ như vậy ngã xuống, không còn sinh cơ.

"Vậy các ngươi đã vô dụng."

Không thèm nhìn thi thể của bọn Lâm Hợi một cái, Phương Khung chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Lâm Đông thành chủ, nói:

"Chắc hẳn ngươi còn nhớ rõ ta."

Lâm Đông thành chủ chau mày nhìn Phương Khung, nói:

"Ta giết nhiều người Phương gia lắm, cũng không nhớ được ngươi."

Phương Khung gật đầu, nói: "Ngươi cũng không có cơ hội nhớ."

Giờ phút này Phương Khung bình tĩnh dị thường.

Không hề giống như đến báo thù chút nào, trong mắt không có cừu hận, cũng không có sự hưng phấn khi sắp báo được thù.

Một thanh trường thương như xuyên qua không gian đâm tới hai người!

Trước ánh mắt kinh hãi của Lâm Đông thành chủ và tông chủ Cực Đông tông, từng luồng khí tức yến diệt ngưng tụ thành từng thanh trường thương.

Nhưng còn không đợi bọn họ suy nghĩ thêm thì từng luồng khí tức yên diệt đã vây quanh hai người.

Không có bố trí trước mà chỉ cần vươn tay ra là có thể thành trận?

Đây là trận pháp sao?

Hai tên Tiên Hoàng cảnh cảm nhận được đều nhíu mày.

Hai người đều có tu vi Tiên Hoàng cảnh sơ kỳ!

Có người cho rằng Phương Khung tới tìm chết.

Nhưng cũng có người cho rằng nếu Phương Khung muốn báo thù, tuyệt đối biết thực lực của phủ thành chủ và Cực Đông tông, trước khi chưa xác định thực lực của mình có thể báo thù hay không tuyệt đối sẽ không chủ động tìm tới... Có lẽ, còn có chuyển cơ cũng nói không chừng. ...

Nhưng người suy nghĩ thế này chỉ chiếm số ít.

Đại đa số người vẫn cho rằng Phương Khung tới tìm chết.

Dù sao sự vô địch của phủ thành chủ và Cực Đông tông tại Lâm Đông thành đã sớm ăn sâu bén rễ.

Mà nhìn thấy hai người trùng trùng vọt tới, sắc mặt Phương Khung không có bất kỳ biến hóa nào, hắn thản nhiên nói:

"Có lẽ các ngươi nên cùng nhau ra tay, từng tên một quả thật có chút lãng phí thời gian."

Vừa nói xong Phương Khung liền vươn tay, trong lòng bàn tay có khí tức trận pháp yên diệt phóng ra.

Dứt lời, một nam tử trung niên cầm thương bên phủ thành chủ và một lão giả bên Cực Đông Tông vọt thẳng tới Phương Khung.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau giết hắn đi."

Tông chủ Cực Đông tông ở bên cạnh cực kỳ không kiên nhẫn nói:

"Là không có cơ hội nhớ, bất quá thật không ngờ mới qua vài năm mà dòng chính Phương gia lại có thể trưởng thành đến loại tình trạng này. Ngươi không nên tới sớm như vậy, có lẽ lại ẩn tu trăm năm ngàn năm, thật sự sẽ có khả năng uy hiếp chúng ta."

Lâm Đông thành chủ cười lạnh một tiếng:

Chỉ có bình tĩnh, nói đúng hơn là giống như chết lặng, cảm giác buông lòng vì trút được gánh nặng sau khi đã biết kết quả.

Hai tên Tiên Hoàng cảnh kinh hãi.

Bởi vì bọn hắn phát hiện mình không có khả năng chống đỡ.

Căn bản không ở cùng một cấp độ!

Phương Khung lại đưa tay vẩy vẩy.

Chỉ thấy trường thương từ bốn phương tám hướng tiếp tục xuyên qua thân thể hai tên Tiên Hoàng cảnh.

Hai thi thể bị đóng đinh trên mặt đất...

Cảnh này khiến Lâm Đông thành chủ và tông chủ Cực Đông tông liếc nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.

Trong thời gian ngắn ngủi mà đã trưởng thành đến mức có thể miểu sát hai tên Tiên Hoàng cảnh sơ kỳ?

Tuy rằng hai người bọn họ có thể miểu sát cường giả Tiên Hoàng cảnh đỉnh phong.

Thế nhưng Phương gia bị diệt mới qua bao lâu đâu?

Đây là gặp kỳ ngộ gì mới có thể đạt tới một bước này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận