Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 680 - Chim nhỏ gặp nguy hiểm

. . . . .

Lục Trường Sinh nhìn về phía lông vũ tràn ngập Niết bàn chi hỏa này.

Nó mang theo một hơi thở cực kỳ quen thuộc.

Chim nhỏ sao?

Thấy cảnh thế này, Lục Trường Sinh đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Không thể nào. . . . . .

Nhưng mà cũng chỉ có thể căng da đầu tiến lấy đưa tay nắm lấy lông vũ.

Khi ngón tay Lục Trường Sinh vừa chạm vào lông vũ thì hắn nhận được một tin tức.

"Vừa mới trở về lại phải đi ra ngoài sao?

Giọng điệu của cây liễu mang ý trêu chọc.

"Chim nhỏ rất kiêu ngạo, cho dù có một ít nguy hiểm cũng sẽ không dễ dàng nhờ người khác, thậm chí còn xin ngươi giúp đỡ, hiện giờ truyền đến tin tức có nghĩa là chuyện mà với thực lực của chim nhỏ cũng không cách nào giải quyết."

"Thế nào, ngươi muốn đi hỗ trợ sao?"

Ta! Liền! Biết! Mà!

"Đám gia hỏa này không có một tên nào làm người ta bớt lo!"

Tự thuật chuyện đã xảy ra và cầu hắn trợ giúp!

Như đã sớm biết Lục Trường Sinh lựa chọn thế nào nhưng vẫn cố ý hỏi.

Lúc này cây liễu cũng nói:

Khóe miệng Lục Trường Sinh co rút.

Một ngụm trà nóng cũng chưa kịp uống, đội sản xuất lừa cũng không dám đua thế này!"

Cành liễu không gió mà lay, mềm nhẹ phiêu đãng.

Nghe vậy, Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói:

"Trước kia ngươi không muốn có liên hệ với vạn vật, giống như không thèm để ý tới thế giới, vẫn luôn sống trong thế giới riêng của mình."

Lục Trường Sinh tức giận trợn trắng mắt, chửi ầm lên:

Vừa dứt lời, Lục Trường Sinh liền cầm lông vũ hóa thành một đạo lưu quang rời khỏi Trường Sinh giới.

Đã qua một thời gian kể từ lúc đó.

Ở nơi đó phát hiện hài cốt của Thần long cùng với Thần hoàng ngã xuống vì chiến đấu với nhau.

Hơi thở trên lông vũ dẫn tới đúng là nơi trước đó.

"Xem ra phải có vướng bận mới có thể khiến tính tình của ngươi thay đổi. . . . . .". . . . . .

Một nơi có thi hài cự long cùng với Thần hoàng to lớn đứng đối diện nhau.

"Nhưng sau khi thu đệ tử liền có vướng bận, liền nhảy ra khỏi thế giới của mình."

Vô số hố sâu, cái khe nối nhau trên mặt đất.

Khắp nơi là hoang tàn, đổ nát và thê lương.

Không trung hay mặt đất đều tràn ngập vết rách.

Trước đó chim nhỏ theo Lục Trường Sinh đi tới nơi Phượng hoàng tộc ngã xuống.

Với tốc độ của Lục Trường Sinh, muốn tới nơi đó hoàn toàn không cần tốn quá nhiều thời giờ. . . . . . .

Không tới thời gian nửa ngày.

Cảnh tượng quen thuộc liền xuất hiện trong mắt Lục Trường Sinh.

Sau đó nàng bắt đầu nán lại tu luyện.

Quả nhiên tín hiệu cầu cứu nhanh chóng truyền tới.

Như vậy chỉ có một khả năng, đã xảy ra chuyện.

Lục Trường Sinh còn nghĩ vì sao lâu như vậy mà chim nhỏ còn chưa trở về?

Có Niết bàn chi hỏa thiêu đốt le lói, giống như vĩnh thế đều không thể dập tắt, không thể tiêu tán.

Trên không trung như xuất hiện một tầng cuối.

Mây đen giăng đầy, diệt thế chi lôi không ngừng oanh kích mặt đất vốn đã tan nát.

Thần hoàng chi hỏa cùng diệt thế chi lôi không ngừng giao phong.

Giống như đại biểu cho dù đã đồng quy vu tận, thân chết vạn năm nhưng vẫn toàn lực đối kháng như cũ.

Vĩnh viễn không bao giờ ngừng.

Bóng dáng Lục Trường Sinh xuất hiện trên không.

Vừa tránh né lôi đình đánh xuống cùng với Thần hoàng chi hỏa bay lên không vừa tìm kiếm hơi thở chim nhỏ.

Lấy lông vũ ra cảm ứng lần nữa, sau đó liền bay về hướng đông.

"Ha ha ha! Nếu bắt được thì tông môn của bốn chúng ta ở giới vực vĩ độ cao sẽ nhảy vọt thành thế lực cấp Thần Chủ!"

Thật sự không nghĩ tới thời điểm chúng ta dò xét Long Hoàng bí cảnh phát hiện một con Phượng hoàng đang hấp thụ huyết mạch Long hoàng?"

"Trận chiến khi ấy khiến hai bên hoàn toàn diệt tuyệt!

"Nhưng mà không nghĩ tới chính là vẫn còn có Phượng hoàng tộc tồn tại, bổn tọa nhìn thấy trong sách cổ một đoạn chuyện, thời trước Phượng hoàng tộc cùng với Long tộc nổ ra một trận chiến hủy thiên diệt địa."

"Hồ tông chủ nói không sai, không cần quá mức sốt ruột, con Phượng hoàng kia bị chúng ta toàn lực công kích, hiện giờ hiển nhiên đã thoi thóp, không thể trốn quá xa!"

"Hơi thở ở gần đây, không cần phải sốt ruột."

Chẳng lẽ chim nhỏ cầu cứu là vì bốn người này sao?

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh lặng yên che giấu hơi thở theo sát phía sau bọn họ, cách xa nhau một khoảng.

Cẩn thận một chút, không thể để đối phương phát hiện.

Đồng thời cũng bảo trì một khoảng cách có thể ra tay đánh trúng đối phương trong thời gian ngắn.

Để phòng ngừa đối phương tìm được chỗ chim nhỏ ẩn thân mà ra tay!

Lúc này.

Trong đó một người nhíu mày nói:

"Còn không có tìm được sao?"

Người khác lắc đầu nói:

Phương hướng bọn họ đang hướng tới đúng là hướng hắn cảm nhận được hơi thở của chim nhỏ!

Hình như là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ở phía trước hắn có bốn bóng người mang theo một cỗ hơi thở cực kỳ khổng lồ đang không ngừng đi đi

Đột nhiên Lục Trường Sinh dừng lại.

Cũng đại biểu cho khoảng cách giữa hắn cùng chim nhỏ càng lúc càng gần.

Hơi thở càng thêm nồng đậm.

"Được rồi, không nên thiếu cảnh giác, dù cho đối phương đã thoi thóp nhưng chung quy là tồn tại mang huyết mạch Phượng hoàng tộc, cẩn thận lúc sắp chết phản công, huống hồ chúng ta cần tận lực bắt sống!"

Ba người còn lại đều gật gật đầu.

Cuộc đối thoại của bốn người lọt hết vào trong tai Lục Trường Sinh.

Quả nhiên chim nhỏ cầu cứu hắn là do bốn người này!

Hắn nghĩ đến một cốt truyện cũ rích.

Trong khi đang một mình tu luyện thăng cấp bị người khác phát hiện.

Sau đó vì cướp lấy huyết mạch hoặc vật quý trọng gì đó mà ra tay ở thời khắc quan trọng.

Chim nhỏ bị mấy người này đánh trọng thương.

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục theo sau bốn người. . . . . . .

Hiển nhiên chim nhỏ ẩn thân cực kỳ kín đáo.

Ước chừng thời gian một ngày trôi qua bốn người mới có thể xác định vị trí cụ thể của chim nhỏ.

Đó là bên trong sơn động ở một liệt cốc tràn ngập Niết bàn chi hỏa!

Lục Trường Sinh đã cảm nhận được chim nhỏ đang thoi thóp, toàn thân tắm máu ẩn nấp bên trong sơn động.

Ngay cả hai mắt cũng đã không cách nào hoàn toàn mở ra.

Trên mặt tràn ngập sự tuyệt vọng nhìn về phía bốn bóng dáng xuất hiện trên liệt cốc.

Vẫn là không kịp sao. . . . . .

Quả nhiên Lục Trường Sinh hay là không kịp tới nơi này.

Chung quy vẫn phải chết ở chỗ này. . . . . .

Bốn người nhìn chằm chằm chim nhỏ.

Đều không ngoại lệ.

Trong ánh mắt tràn ngập sự tham lam.

Phải biết rằng đây là thần thú thượng cổ.

Có huyết mạch chi lực của Thần hoàng tộc.

Nếu như đặt ở bên ngoài dù là thế lực cấp Thần chủ cũng sẽ tự hạ thân phận mà nhảy ra tranh đoạt!

Đến lúc đó máu chảy thành sông, thậm chí còn dẫn phát đại hỗn chiến!

Bốn người bọn họ thế mà ở chỗ này phát hiện một con Phượng hoàng còn sống?

"Thật sự là may mắn!"

"Không cần phản kháng, đi cùng chúng ta thôi, yên tâm, chỉ cần ngươi không phản kháng chúng ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi."

Ý trong lời nói là nếu như phản kháng.

Cũng không ngại lấy tánh mạng của ngươi.

Dù sao lấy được huyết mạch Phượng hoàng cũng có tác dụng rất lớn!

Tuy rằng trong mắt chim nhỏ mang theo sự tuyệt vọng.

Nhưng thân là Phượng hoàng, sao nàng có thể không chiến mà khuất phục?

Nhìn thấy ánh mắt chim nhỏ, bốn người cười lạnh nói:

"Đã như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận