Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1571: Huyết mạch áp chế, Thần Hoàng hiện thân!

Khí tức huyết mạch bao phủ toàn bộ Phượng Minh sơn!

Trên dưới Phượng Minh sơn, hầu như tất cả các đệ tử đều khó có thể chịu đựng được cảm giác trấn áp do huyết mạch mang đến.

Dù sao trong cơ thể các đệ tử của Phượng Minh tông, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút huyết mạch Phượng Hoàng.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, lực lượng huyết mạch Phượng Hoàng càng có tính áp chế rất mạnh.

Trong động phủ trên đỉnh núi Phượng Minh sơn.

Lão giả đang ngồi khoanh chân trên Niết Bàn Chi Hỏa đột nhiên mở mắt ra.

Trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sáng.

"Huyết mạch Phượng Hoàng thuần khiết? Phương Hoàng xuất thế sao?"

Không cần thiết thì không thể xuất quan. ...

Trong giờ phút này, bọn họ có thể cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ, thậm chí còn va chạm xung đột lung tung trong mạch máu, giống như muốn phá vỡ mạch máu, phá vỡ da thịt để bay về phía Phượng Hoàng.

Nói đến đây, tông chủ Phượng Minh tông lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Bọn họ là những người cách Hứa Dạ Minh gần nhất, cũng chịu tác động mạnh nhất bởi uy áp huyết mạch.

"Không ngờ rằng người sở hữu Sơn Hải Kinh lại ở trong Phượng Minh tông ta."

Trong số các trưởng lão, có người cảnh giới cao, cũng có người cảnh giới thấp.

Lúc này tông chủ Phượng Minh tông liền thả thần thức ra, kiểm tra tình huống bên trong tông môn.

Chỉ có thể dựa vào cảnh giới mà cưỡng ép đè nén xuống.

"Nhưng mà vẫn là quá yếu... Vậy chắc Phượng Vương có thể xử lý dễ dàng."

Sau đó sắc mặt lão ta tràn đầy kích động.

Lúc này, Phượng Vương và một đám trưởng lão đang bao vây Hứa Dạ Minh.

Bọn họ đồng thời ra tay.

Bây giờ đang là thời kỳ bế quan trọng yếu.

Sóng lửa chấn động thiên địa, khiến cho cả bầu trời bị nhuộm bởi màu đỏ bừng.

Phượng Vương hừ lạnh một tiếng, vẫy tay nói: "Nếu đã cố chấp u mê như thế thì ra tay đi. Chém giết hắn, sau đó đương nhiên Sơn Hải Kinh cũng thuộc về chúng ta."

Nhưng người thấp nhất cũng đạt đến Bán Thần cảnh đỉnh phong. Cảnh giới cao nhất là đại trưởng lão, là cường giả Thần Minh cảnh đã vượt qua ba tầng lôi kiếp.

Hứa Dạ Minh cầm bút vẽ trong tay, vạch một phát vào hư không.

Nếu như không phải có Phượng Hoàng che chở, với trạng thái hiện tại của hắn lúc này, chỉ sợ đã bị trọng thương bởi tác động của cỗ dư ba này, thậm chí vẫn lạc bỏ mình!

Sóng lửa khổng lồ bao trùm cả bầu trời phía trên Phượng Minh sơn trong nháy mắt.

Một đám trưởng lão đồng thời tấn công về phía Phượng Hoàng.

Đây chính là uy lực của Sơn Hải Kinh sao?

Nhiệt lên tăng lên cao rất nhanh, giống như muốn hòa tan cả vùng không gian này.

Nếu xét theo phẩm chất hỏa diễm thì Niết Bàn Chi Hỏa toàn thắng.

Phượng Vương hừ lạnh một tiếng, mặc dù đôi cánh sau lưng hắn so với cánh Phượng Hoàng thì rất nhỏ bé. Thế nhưng khi Phượng Vương đập cánh, lại phóng ra biển lửa ngập trời hoàn toàn áp đảo Niết Bàn Chi Hỏa mà Phượng Hoàng tung ra!

Dù cho cảnh giới của Hứa Dạ Minh thấp hơn so với bọn họ, dù đã là nến tàn trong gió, nhưng vẫn có thể điều khiển Phượng Hoàng chống lại công kích của bọn họ.

Dù chưa tấn công vào Hứa Dạ Minh, nhưng dư ba của sóng lửa cũng lan tới hắn, khiến cho hắn khó có thể chịu đựng!

Giống như hình thành một đám mây lửa thật lớn, che khuất cả không trung.

Trong lúc nhất thời, vậy mà đã ngăn chặn được thế tấn công của những đạo chưởng ấn đó!

Thấy cảnh này, các trưởng lão ở đây sững sờ kinh ngạc.

Nhìn những chưởng ấn mang theo hỏa diễm ngập trời uốn lượn đánh về phía hắn.

Rất nhanh, hỏa diễm va chạm với những chưởng ấn của các trưởng lão, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Lấy quanh thân Phượng Hoàng làm trung tâm, hỏa diễm bắt đầu lan rộng ra xung quanh!

Phượng Hoàng dưới chân hét dài một tiếng, giữa đôi cánh đang giương rộng của nó, bên trên từng sợi lông vũ đều bùng lên Niết Bàn Chi Hỏa.

Tuy nhiên Phượng Vương chung quy lại vẫn là cường giả Thần Minh cảnh đã trải qua bốn tầng lôi kiếp, không phải người mà Hứa Dạ Minh với cảnh giới Bán Thần cảnh đỉnh phong hơn nữa đã cực kỳ suy yếu có thể so sánh được.

Chênh lệnh cảnh giới lớn như vậy đã không thể dùng những thứ khác là có thể tùy tiện bù đắp.

Chỉ vỏn vẹn trong vài giây, biển lửa mà Phượng Vương giải phóng ra đã cắn nuốt Niết Bàn Chi Hỏa gần như không còn.

Niết Bàn Chi Hỏa bị bào mòn, các trưởng lão cũng tiếp tục tung ra chưởng ấn theo sát phía sau để tấn công Hứa Dạ Minh.

Thấy thế, Hứa Dạ Minh nhìn thoáng bốn phía xung quanh, chưởng ấn và biển lửa đã đến gần nhưng người kia vẫn không thấy xuất hiện.

Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, thì thầm: "Xem ra đã cược sai rồi..."

Nháy mắt sau, biển lửa đã bao phủ Hứa Dạ Minh và Phượng Hoàng vào bên trong.

Chưởng ấn cũng theo sau đó đánh vào, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Thấy cảnh này, Phượng Vương và các trưởng lão lạnh lùng đứng nhìn.

Lúc này, thuật dịch dung trên mặt "Lương Nguyên" dần tan ra thành bọt nước. Khi thuật dịch dung hết tác dụng, dung mạo, thân hình, khí tức dần khôi phục lại như cũ.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm vào "Lương Nguyên", hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Đương nhiên Phượng Vương sẽ không cho rằng một tên đệ tử nội môn lại có thể ngăn cản được công kích của hắn.

"Lương... Lương huynh? Sao hắn lại ở đó? Hơn nữa sao có thể chống lại được công kích như vậy?"

Khi hắn thấy Lương Nguyên, vẻ mặt cũng vô cùng đặc sắc.

Uy áp huyết mạch đã biến mất, lúc này Tần Trạm cũng đứng lên ngẩng đầu nhìn không trung.

Khoảnh khắc biển lửa hoàn toàn tan biến, Phượng Vương nhìn nam tử đứng trước người Hứa Dạ Minh, vẻ mặt hắn khó coi nói: "Ngươi là ai?"

Một tên trưởng lão đằng sau không thể tin được nói: "Lương Nguyên?"

Phượng Vương nhìn tên trưởng lão kia với ánh mắt nghi ngờ.

Trưởng lão kia giải thích: "Hắn là đệ tử nội môn của tông ta."

Đệ tử nội môn trong tông?

Nghe vậy, vẻ mặt Phượng Vương giật mình.

Nhưng nếu người này chỉ là một tên đệ tử nội môn thì sao có thể chống lại được một đòn toàn lực của hắn?!

Hơn nữa còn vừa chống được công kích, vừa bảo vệ được Hứa Dạ Minh.

Không hề có một vết thương nào, không rụng một sợi tóc.

Trong đó có một bóng người đang lơ lửng trên không, như ẩn như hiện.

Các trưởng lão cũng đi theo phía sau, nhìn chằm chằm vào biển lửa dần tan biến.

Hắn đột nhiên đứng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đang lúc Phượng Vương chuẩn bị đến lấy Sơn Hải Kinh.

Biển lửa dần dần tiêu tán.

"Đáng tiếc là không thể thu phục dưới trướng Phượng Minh tông ta. Có thể đạt được cơ duyên to lớn như Sơn Hải Kinh, dù xét về khí vận hay thiên phú đều là đáng bồi dưỡng."

Một nữ tử mặc y phục hỏa hồng sắc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chỉ nghe nữ tử này thản nhiên nói: "Người này, ngươi không được giết."

Phượng Vương cảm nhận khí tức trên người nữ tử này, nở nụ cười lạnh nói: "Lôi kiếp tầng thứ nhất? Ngươi dựa vào cái gì mà cho là mình có tư cách bàn điều kiện với ta?"

"Bàn điều kiện?"

Vẻ mặt của nữ tử vẫn bình thản như cũ, nhưng trong mắt đã thể hiện rõ hai chữ cao ngạo như con người nàng.

"Có lẽ ngươi hiểu lầm rồi, ta không bàn điều kiện với ngươi, chỉ là thông báo mà thôi."

Vừa dứt lời, váy áo sắc hỏa hồng trên người nữ tử không gió mà bay.

Từng luồng hỏa diễm bay ra từ váy áo, thoạt nhìn có vẻ không có uy lực lớn gì.

Thế nhưng khi từng tia lửa bay ra, trong nháy mắt, Phượng Vương và đám trưởng lão cảm thấy lạnh sống lưng, lông tơ dựng đứng!

Trong khoảnh khắc đó, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

Nhìn như không có gì đáng sợ, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được ngọn lửa này còn kinh khủng hơn gấp vạn lần so với Niết Bàn Chi Hỏa mà Phượng Hoàng giải phóng ra trước đó!

Ngay cả Phượng Hoàng dưới chân Hứa Dạ Minh, khi nhìn thấy nữ tử có hỏa diễm uốn lượn quanh thân thì cũng cúi cái đầu kiêu ngạo kia xuống.

Thần Hoàng Chi Hỏa.

Đẳng cấp của thứ này đương nhiên Niết Bàn Chi Hỏa không thể so sánh được.

"Rốt cuộc thì ngươi là tới từ phương nào?!"

Loại áp chế huyết mạch này còn mãnh liệt hơn so với Phượng Hoàng mà Hứa Dạ Minh triệu hoán ra.

Có thể nói căn bản không cùng một đẳng cấp!

Nữ tử thản nhiên nói: "Chỉ là trong người có một chút huyết mạch Phượng Hoàng thôi, vậy mà tông môn cũng dám lấy chữ Phượng trong đó sao?"

Vừa mới nói xong, quanh thân Hoàng Thiên, Thần Hoàng Chi Hỏa bùng cháy mãnh liệt!

Hư ảnh Thần Hoàng to lớn ngẩng cao đầu trên tầng mây, đôi mắt cao ngạo lạnh như băng như thần linh nhìn xuống chúng sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận