Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 606 - Nguy hiểm sao? Ta đây không đi

. . . . . . .

Sau khi Mục Phù Sinh rời khỏi đại điện.

Lãnh Ngâm Thu cười khổ nói:

"Sư tôn, cũng không biết Mục Phù Sinh này là yêu nghiệt từ đâu toát ra nữa, từ đâu toát ra nữa, thiên phú thật sự quá mức khủng bố."

"Phía trước ta nắm tay cố ý xem thử cốt linh của hắn."

"Kết quả trẻ tuổi như thế mà đã đạt tới cảnh giới Tiên Phù Sư."

"Dù cho có tu luyện phù đạo từ bên trong bụng mẹ cũng không cách nào tu luyện đến đi?"

Tông chủ nghe vậy, không khỏi than nhẹ một tiếng.

"Ta cũng không biết nhưng mà lại có dự cảm."

Tông chủ Thánh Phù tông là cường giả Thiên Tiên cảnh cường giả, tự nhiên cũng có dự cảm.

"Kiếp nạn buông xuống? Là kiếp nạn gì?"

Đặc biệt là nguy cơ.

Kiếp nạn buông xuống sao?

Thấy sắc mặt ngưng trọng của tông chủ, Lãnh Ngâm Thu chắp tay rồi lập tức rời đi. . . . . . .

"Thời thế tạo anh hùng, trước khi kiếp nạn buông xuống đều sẽ có mấy nhân vật yêu nghiệt xuất hiện dẫn dắt thời đại."

Hiện giờ xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như Mục Phù Sinh càng khiến suy đoán trong hắn thêm vững chắc.

Lãnh Ngâm Thu kinh ngạc nói:

"E rằng Mục Phù Sinh này là một trong số đó."

Cường giả đều sẽ dự cảm đến các sự kiện lớn phát sinh trong tương lai.

Mục Phù Sinh cũng đã về tới nơi mà thái thượng trưởng lão thanh tu.

Tông chủ lắc đầu nói:

Hiển nhiên ba tên thái thượng trưởng lão cũng đã biết được tin tức.

"Phân phó xuống, trong thời gian tới Thánh Phù tông chúng ta điệu thấp một chút, đồng thời nhanh chóng thúc đẩy các đệ tử chăm chỉ tu luyện, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."

Giờ phút này.

Trưởng lão râu dài nghe xong tức khắc thổi râu trừng mắt.

Mục Phù Sinh vui đùa nói:

"Ta muốn tâm tình các trưởng lão dao động chút, có lợi cho thân thể, như vậy mới có thể sống được lâu hơn một chút."

"Không nghĩ tới tiểu yêu nghiệt nhà ngươi thật sự cầm được Thánh phù chi linh."

"Đừng. . . . . . Ngươi đừng giải thích nữa."

Nhìn thấy Mục Phù Sinh đến, cả ba không khỏi cảm khái nói:

Trưởng lão râu dài vuốt cằm nhìn Mục Phù Sinh rồi nói:

"Được rồi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"

"Vừa giải thích liền suýt khiến ba lão gia hỏa chúng ta đau tim. . . . ."

"Không chỉ như thế, vậy mà còn mang cả Thánh Phù Huyền Lôi Bút đi?"

Hai vị thái thượng trưởng lão:

". . . . . ."

Trưởng lão rầu dài không ngừng run rẩy, vươn tay nói:

"Các trưởng lão sẽ không bắt ta giao đồ ra đó chứ?"

Mục Phù Sinh vội vàng xua tay nói:

"Không có không có, sao có thể chứ, không phải ta đang nói giỡn sao."

"Tiểu bạch nhãn lang nhà ngươi, chúng ta dạy dỗ ngươi mà không cần hồi báo, ngươi còn nghĩ chúng ta như vậy sao?"

"Nhưng thứ có thể học từ ba lão gia hỏa chúng ta, trên cơ bản ngươi đã học hết rồi."

Mục Phù Sinh suy nghĩ rồi nói:

"Ta cần một chỗ có lôi đình chi lực đặc thù."

"Còn cần một ít thiên tài địa bảo rèn luyện hồn hỏa."

Mục Phù Sinh nghĩ tới hiện tại cũng là thời điểm nên tăng cường Cửu Cửu Hồng Mông Thiên Lôi Thuật.

Hiện giờ hắn đã hoàn toàn nắm giữ tầng thứ nhất Cửu Cửu Hồng Mông Thiên Lôi Thuật, cũng chính là Huyền âm Tử Lôi.

Muốn đột phá đền tầng thứ hai, không chỉ cần thần hồn đột phá mà còn phải hấp thu càng nhiều lôi đình chi lực.

Lôi thuật tăng cường không chỉ có ích với cảnh giới của Mục Phù Sinh mà còn có thể đề cao chất lượng và uy năng của phù triện thuộc tính lôi.

Còn hồn hỏa sao?

Sẽ nói tu đạo vốn chính là tranh phong với trời, nếu sợ nguy hiểm còn tu đạo gì nữa?

Nếu là đệ tử thiên kiêu khác, e là sẽ dõng dạc nói.

Nghe nói nguy hiểm liền quyết đoán từ chối thế này?

Gì đây?

Ba tên thái thượng trưởng lão trợn mắt há hốc mồm.

"???"

Ba vị thái thượng trưởng lão sống nhiều năm như vậy phải biết vài nơi.

Nhưng mà Mục Phù Sinh cũng không cần lôi đình chi lực bình thường nên chuyện này có chút khó khăn.

Đột nhiên một tên thái thượng trưởng lão nói:

"Có!"

Hiển nhiên trưởng lão râu dài cũng nghĩ đến nơi này rồi, nhíu mày nói:

"Nhưng mà có chút nguy hiểm."

"Ừ, không sai, ngay cả chúng ta cũng cần phải cực kỳ cẩn thận khi tiến vào nói gì đến chuyện phân tâm bảo hộ ngươi."

Mục Phù Sinh nghe vậy liền lập tức lắc đầu nói:

"Vậy quên đi, rèn luyện hồn hỏa trước."

Tất nhiên có nơi tràn đầy lôi đình rồi.

"Còn lôi đình chi lực đặc thù. . . . . ."

"Tuy rằng thiên tài địa bảo rèn luyện hồn hỏa thưa thớt nhưng ba người cũng có."

"Chúng ta đều biết ngươi tu luyện Dưỡng Hồn Thuật, đồng thời cũng đạt tới tầng thứ năm Bích lân hồn hỏa."

Ba vị thái thượng trưởng lão nghe xong, hai mặt nhìn nhau, đều rơi vào trầm tư.

Thần hồn là căn cơ của phù sư, không cần nói nhiều rồi.

Nhưng. . . . . . Còn Mục Phù Sinh thì lại từ chối thằng luôn?

Hình như nhận ra ba vị thái thượng trưởng lão cảm thấy khó hiểu, Mục Phù Sinh thản nhiên nói:

"Chuyện này quá bình thường, không phải sao?"

"Cảm thấy nguy hiểm, không có nắm chắc, tự nhiên là không muốn đi, chờ thực lực tăng lên tới cảnh giới có thể ứng phó mà đi cũng không muộn."

"Nếu không ném mất mạng nhỏ, không phải không được gì sao?"

Ba vị thái thượng trưởng lão: ". . . . . ."

Nói rất có đạo lý, căn bản thể phản bác!

Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm!

"Được rồi được rồi, nghe ngươi nói hồi suy nghĩ của chúng ta bị mang lệch đi hết, ngươi đi tu luyện Dưỡng Hồn Thuật đi."

Ngay sau đó liền ném cho Mục Phù Sinh một cái nạp giới.

Mục Phù Sinh thấy thế sửng sốt.

Rèn luyện hồn hỏa cùng với rèn luyện thần hồn là hai chuyện khác nhau.

Tài liệu mà hắn yêu cầu rất quý hiếm nhưng giờ thái thượng trưởng lão lại trực tiếp giao cho.

Chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ trước rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Mục Phù Sinh hơi cong lên.

Tuy rằng hắn cũng giống như sư tôn không thích thiếu nhân tình.

Nhưng nhân tình này hắn lại chịu thiếu.

Tương lai nếu Mục Phù Sinh hắn đây phát đạt, tất nhiên sẽ kéo theo Thánh Phù tông.

Ngay sau đó Mục Phù Sinh trịnh trọng nói:

"Ba vị trưởng lão, tiểu tử nhớ kỹ."

Ba tên thái thượng trưởng lão đều cười khẽ gật đầu.

Có những lời này đã đủ rồi.

Mục Phù Sinh nhanh chóng tìm một động phủ bắt đầu tu luyện Dưỡng Hồn Thuật. . . . . . .

Ở Tiên Viên sơn bên Viên Ma vực.

Hiện giờ, cả ngọn núi đều đang không ngừng đong đưa!

Vô số chim bay cá nhảy tán loạn.

Đại thụ to lớn chọc tận trời xanh cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.

Bụi đất giống như gió lốc thổi quét.

Tiếng nổ không ngừng vang bên tai!

Một ít tông môn thế gia bên dưới Tiên Viên đều đã cảm nhận được động tĩnh to lớn.

Sắc mặt mọi người không khỏi phủ đầy sự kinh hãi!

Tiên Viên sơn chính là thánh địa của Viên Ma vực!

Tiên Viên trên núi là thần minh trong lòng bọn họ.

Ngày thường bọn họ cũng không dám tùy tiện lên núi, chỉ có mười năm triều bái một lần mới có thể đưa lễ vật ở dưới chân núi.

Nhưng Tiên Viên sơn trước nay đều vô cùng yên bình bỗng nhiên không ngừng chấn động mấy ngày rồi.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

"Chẳng lẽ là đại địch xâm lấn?"

Một lão giả có kiến thức rộng rãi nói:

"Hẳn là không phải."

"Nếu là tồn tại mà ngay cả các thần minh đều không thể chống cự thì cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn và kéo dài như thế, đã sớm bị giải quyết hết."

"Nếu như không mạnh thì cũng đã sớm bị các thần minh giải quyết."

"Cho nên hẳn là có thần minh đang tu luyện. . . . . ."

Viên Ma vực có chín phần người tu đạo đều là thể tu.

Có thể tạo ra động tĩnh thế này mà không hề có linh khí dao động, chỉ có thể là thể tu.

Giờ phút này, bên trong Tiên Viên thôn.

Thôn trưởng cùng đám người Viên Thọ vừa nhìn vừa cảm khái.

"Thực lực của Ma Chủ tăng lên quá nhanh. . . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận