Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1617: Tả Khâu Hồng, nguy cơ xuất hiện!

(Dòng cuối chương trước không phải Sở gia mà là Hiên Viên gia, đã sửa lại rồi. )

(Dòng cuối chương trước không phải Sở gia mà là Hiên Viên gia, đã sửa lại rồi. )

Mặc dù Tất Phương lão tộc trưởng đã liên tục nhắc nhở, nhưng Hứa Dạ Minh vẫn quyết định đến Cửu Vĩ Hồ tộc để tìm hiểu thật giả.

Hiện giờ hắn đã nắm được lực lượng của tứ đại thú tộc, nhưng muốn thông qua tứ đại thú tộc để kiểm soát toàn bộ Ma Thú đại lục thì còn cần một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, với thế lực hiện tại của Hứa Dạ Minh, dưới sự giúp đỡ của tứ đại thú tộc, hắn đã có đủ khả năng giúp đỡ phụ mẫu điều tra chuyện cũ và trợ giúp cho họ.

Vì thế dù có khó khăn đến đâu, dù có nguy hiểm đến tính mạng, Hứa Dạ Minh vẫn quyết tâm đến Cửu Vĩ Hồ tộc để làm rõ mọi chuyện năm đó.

Thời gian xuất phát được định vào trưa mai, Thất tinh Bạch Hổ lão tổ, Tất Viêm, và Kỳ Ngộ sẽ cùng đi.

Trong lúc nghỉ ngơi, đám người Mục Phù Sinh tìm đến Hứa Dạ Minh, bọn họ cũng đã biết về việc Hứa Dạ Minh muốn làm.

Nói xong lại lấy ra một cái không gian giới chỉ nữa.

Thạch Sinh cười nói: "Hy vọng ngươi có thể thành công, không lâu nữa ta cũng sẽ đến Thương Huyền Đại Lục, lúc đó có thể hỗ trợ lẫn nhau."

"Vậy chuyến đi lần này của ngươi e rằng sẽ không dễ dàng, ngươi phải chuẩn bị cho tốt."

Hứa Dạ Minh cũng không từ chối, hắn cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh."

Nghe vậy, Tiểu Hắc nhắc nhở: "Ngươi đã gia nhập Thảo Đường, chúng ta đã là đồng môn, việc của ngươi cũng là việc của chúng ta... Nhưng chúng ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, dù sao đây cũng là một khúc mắc trong lòng ngươi."

Lần này, Lục Trường Sinh dự định đích thân chỉ đạo bọn họ tu luyện, để tránh gặp phải tình huống bất ngờ phát sinh.

Thế nên bọn họ đã hỏi: "Có cần chúng ta giúp không?"

Sau khi thông báo xong.

Đương nhiên Mục Phù Sinh suy nghĩ cặn kẽ hơn, toàn diện hơn: "Hứa sư đệ, phụ mẫu ngươi chắc cũng biết về nội tình của Cửu Vĩ Hồ tộc. Nhưng bọn họ không chọn điều tra mà là trực tiếp đi đến Thương Huyền Đại Lục, điều này có nghĩa là con đường này bọn họ không đi được... Có thể họ đã thử qua rồi."

Hứa Dạ Minh trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói: "Đa tạ các sư huynh, nhưng mà đây việc riêng của ta, ta muốn tự mình giải quyết."

Hai không gian giới chỉ chứa đầy phù triện, Hứa Dạ Minh nhất thời cũng không đếm hết rốt cuộc có bao nhiêu tấm.

Hứa Dạ Minh cũng không thoát khỏi, sau khi đến Cửu Vĩ Hồ tộc thì cũng phải nhanh chóng trở về Trường Sinh giới để tiến hành tu luyện.

Nói xong, hắn lấy ra một cái không gian giới chỉ ra, đưa cho Hứa Dạ Minh và nói: "Trong đây có những phù triện mà ta đã khắc suốt những năm qua, công dụng và hiệu quả đều đã ghi chú lại, ngươi cầm lấy mà dùng... Không được, có lẽ một cái thì không đủ."

Sau khi đám người Lục Trường Sinh rời đi.

Đám người Mục Phù Sinh đi theo Lục Trường Sinh trở về.

Theo lời Lục Trường Sinh nói, nếu chưa hoàn thành việc huấn luyện do hắn sắp xếp thì không được phép ra ngoài lịch luyện, phải đến khi nào hoàn thành mới thôi.

Sâu trong khu rừng, mặt đất như bị một cái rìu khổng lồ chẻ làm hai. Một khe nứt sâu hoắm như vực thẳm xuất hiện trước mặt mọi người.

Giống như là cố ý sắp đặt, điều này khiến cho đám người Hứa Dạ Minh mất bảy ngày đi đường.

Thế nhưng Hứa Dạ Minh đứng bên cạnh khe nứt, cúi đầu nhìn xuống bóng tối vô tận bên dưới.

Trên đường đi không hề một không gian truyền tống trận nào.

Tất Viêm cũng cúi đầu nhìn xuống, nhưng không cảm thấy có bất kỳ khí tức sinh vật nào ở bên dưới.

Hứa Dạ Minh liền cùng Bạch Hổ lão tổ đi đến nơi ẩn cư của Cửu Vĩ Hồ tộc hiện tại.

Nếu không thì sẽ không thể nào sinh ra cộng hưởng với khí tức huyết mạch trong khe nứt này.

Hiện tại hắn đã tin Hứa Dạ Minh thực sự có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ tộc.

Chỉ có Bạch Hổ lão tổ nhìn chằm chằm vào Hứa Dạ Minh một lúc.

Thậm chí cũng không có một tòa thành nào.

Trong đó, ngoài những cơn gió lạnh thấu xương ra thì không còn gì khác.

Nhưng Hứa Dạ Minh lại nhìn chằm chằm xuống phía dưới một lúc lâu, mãi không rời mắt.

Kỳ Ngộ hỏi: "Có chuyện gì sao? Có phát hiện gì không?"

Cuối cùng sau khi băng qua những dãy núi trùng điệp, những con sông lớn nhỏ khác nhau, bọn họ đến một khu rừng rậm hoang vu tĩnh lặng lạ thường.

Cho nên không cần bàn đến việc có ai đến đây hay không, dù có người đi qua, nhìn thấy khe nứt lớn như vậy cũng sẽ không nảy sinh bất kỳ nghi ngờ gì.

Hơn nữa tài nguyên cũng rất cằn cỗi.

Nơi đây gần như đã là sát ngoài rìa của Ma Thú đại lục.

"Cửu Vĩ Hồ tộc ở trong khe nứt này."

Bạch Hổ lão tổ nói: "Tất nhiên nếu không có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ tộc mà tùy tiện nhảy vào khe nứt thì sẽ bị cấm không lĩnh vực trong đó ảnh hưởng, rơi vào vực sâu vô tận, tan xương nát thịt!"

"Vì thế, ta cần nhắc nhở ngươi."

Nói đến đây, Bạch Hổ lão tổ nhìn Hứa Dạ Minh, nghiêm túc nói: "Dù thành công hay thất bại, cũng không được dây dưa, nếu không dù là lão phu cũng không bảo vệ được ngươi, rõ chưa?"

Hứa Dạ Minh nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, Hứa Dạ Minh dựa theo chỉ dẫn của Bạch Hổ lão tổ, hắn ép ra ba giọt tinh huyết, lần lượt giao cho ba người Bạch Hổ lão tổ.

Sau đó cùng nhau nhảy vào trong khe nứt.

Nhưng sau khi nhảy vào khe nứt thì không có cảm giác rơi tự do như trong tưởng tượng.

Ngược lại chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảnh vật trước mắt liên tục thoáng hiện như một bức tranh đang lật.

"Ồ?"

Hứa Dạ Minh tiến lên một bước, nói: "Tiền bối, là ta nhờ lão tổ đưa ta đến."

Không đợi Bạch Hổ lão tổ lên tiếng.

"Nhưng mà ngươi không có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ tộc, làm sao tiến vào đây được?"

"Hơn nữa..." Tả Khâu Hồng nhìn đám người Kỳ Ngộ, nói: "Ngươi còn dẫn người đến?"

"Bạch Giang Hà? Sao ngươi lại tới đây? Bản tọa nhớ rõ lúc hợp tác với tứ đại thú tộc các ngươi thì không nói đến việc để các ngươi tiến vào nội địa của Cửu Vĩ Hồ tộc ta."

Bọn họ nghe thấy nam tử đứng đầu với sáu đuôi lạnh giọng hỏi: "Có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ tộc? Nhưng vì sao chưa từng thấy ngươi, ngươi là người phương nào?!"

Lúc này, Bạch Hổ lão tổ tiến lên nói: "Đi thông báo với tộc trưởng của các ngươi, nói rằng Bạch Giang Hà của Thất tinh Bạch Hổ tộc đến."

Thất tinh Bạch Hổ tộc?

Một trong tứ đại thú tộc sao?

Nam tử có sáu đuôi liếc nhìn một nữ tử phía sau, nữ tử khẽ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.

Nhưng bọn họ cũng không hề nới lỏng cảnh giác với đám người Hứa Dạ Minh.

Không bao lâu sau, một cơn gió nhẹ thổi qua.

Dưới màn tiên vụ bao phủ, một nam tử có tám cái đuôi với dung mạo vô cùng anh tuấn xuất hiện trước mặt mọi người.

Thế nhưng giọng nói của nam tử này lại hoàn toàn trái ngược với dung mạo của hắn, ngập tràn cảm giác tang thương.

Không đợi Hứa Dạ Minh gật đầu.

Bạch Hổ lão tổ bên cạnh giải thích: "Người của Cửu Vĩ Hồ tộc có thực lực càng mạnh, huyết mạch càng tinh thuần thì đuôi của họ sẽ càng nhiều, tất nhiên chín đuôi đã là cực hạn."

Trong đó, sau lưng nam tử đứng đầu có đến sáu cái đuôi hồ ly.

Sau lưng bọn họ đều có vài cái đuôi hồ ly trắng.

Tuy nhiên, trước mắt có vài người với gương mặt tuấn lãng hoặc nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn đang nhìn chằm chằm vào bốn người Hứa Dạ Minh với ánh mắt chứa đầy sát khí.

Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt, Hứa Dạ Minh liền cảm thấy chân mình chạm đất. Cảnh sắc trước mắt hắn như đang trong tiên cảnh, mây mù phiêu lãng mờ mịt, cung điện khắp nơi.

Khi ánh mắt của Tả Khâu Hồng nhìn qua Hứa Dạ Minh, hắn vừa định nói gì đó nhưng lại cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc.

Rất nhanh đã thấy Tả Khâu Hồng hơi nghiêng người, không đợi Bạch Hổ lão tổ kịp phản ứng thì đã đến trước mặt Hứa Dạ Minh, nắm lấy cổ hắn nhấc lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ngươi... Huyết mạch này của ngươi... Nói đi, ngươi là gì của nàng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận