Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 445 - Hiện tại có tư cách rồi chứ?

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nghe Diệp Thu Bạch ám chỉ.

Không đúng, đã xem như nói thẳng rồi.

Tông chủ Thanh Hà tông Hàn Thanh Hà tức giận đến râu dựng ngược.

Nhưng có Mộ Lập Bi và Kiếm Vô Phong đang nhìn.

Hơn nữa, biện pháp mà Diệp Thu Bạch nói ra đúng là biện pháp tốt nhất hiện giờ.

Hàn Thanh Hà cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không có mở miệng trào phúng.

Mục Chính Đình cười to nói:

Nhìn bóng dáng Diệp Thu Bạch.

Ngay sau đó, ánh mắt chuyển sang Mộ Lập Bi, cười nói:

"Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm, lập tức xuất phát."

"Quả nhiên, chúng ta già rồi nha. . . . . ."

"Nên như thế."

Mục Chính Đình nói như vậy không chỉ là bởi vì mấy người Diệp Thu Bạch có thiên phú cực cao.

"Đồ giỏi hơn sư nha, Diệp Thu Bạch, nếu biện pháp là ngươi đưa ra vậy do ngươi đi thực hiện."

"Mộ tộc trưởng, sao ngươi không thử phóng khoáng một chút, dù sao huyết mạch chi lực không phải là tất cả?"

"Khi nào xuất phát."

Diệp Thu Bạch không có từ chối:

Mục Chính Đình không khỏi cười nói với mọi người:

Vị tiền bối kia tuyệt đối mạnh hơn cường giả Biến Huyết cảnh rất rất nhiều.

Nói xong, mấy người Diệp Thu Bạch liền rời khỏi đại điện.

Muốn cho đệ tử của hắn đột phá Biến Huyết cảnh, e là không phải việc gì khó.

"Thiên phú cùng phẩm tính của mấy người trẻ tuổi này dù không có huyết mạch chi lực thì bọn họ cũng sẽ không dừng bước trước Biến Huyết cảnh. . . . . . Hơn nữa, cũng sẽ không dừng bước ở giới vực vĩ độ thấp chúng ta, ngươi nói phải hay không?"

Còn có một nguyên nhân là vị tiền bối phía sau bọn họ.

Sau khi Mộ gia có được huyết mạch chi lực không phải cũng không có ai đột phá đến Biến Huyết cảnh sao?

Không có huyết mạch chi lực thì không cách nào đột phá đến Biến Huyết cảnh sao?

"Sư huynh, ngươi tính toán tìm thế lực nào trước?"

Chẳng qua trong lòng lại bắt đầu có chút dao động.

Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút rồi nói:

Mộ Lập Bi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

"Vậy thì trong lòng bọn họ sẽ càng nhiều bất mãn hơn."

"Dù sao khi phân phối lợi ích thì thế lực yếu nhất thường hay được phân phối ít nhất."

"Trước tiên tìm thế lực yếu nhất."

Huyết mạch chi lực rất quan trọng sao?

Sau khi ra khỏi đại điện, bọn họ liền tìm hiểu các thế lực và nơi bọn họ đang cư trú.

Dù sao Vô Biên hoàng triều chính là người thống trị Vô biên giới vực, muốn biết được mấy tin tức này là chuyện rất dễ dàng.

Với lại đối phương cũng không có cố ý che giấu hành tung.

Trước kia tổ tiên của bọn họ làm như thế nào bước vào Biến Huyết cảnh?

Hồng Anh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hỏi:

Bên kia.

Vấn đề này bắt đầu hiện lên trong đầu Mộ Lập Bi. . . . . . .

Hồng Anh nghe xong gật gật đầu.

Đúng thật là đạo lý này.

Trong bảy đại thế lực thì thế lực yếu nhất chính là Mậu Tuất thành, Hiên Viên gia, cùng với Hợp Hoan Tông.

Đầu tiên, Diệp Thu Bạch liền tới nơi người Mậu Tuất thành dừng chân.

Nơi người Mậu Tuất thành dừng chân cũng không có thủ vệ, có lẽ bọn họ cho rằng căn bản không cần thủ vệ.

Dù sao ở giới vực vĩ độ thấp này có thế lực có thể chống lại bọn họ?

Muốn đánh lén bọn họ là tự tìm đường chết.

Một đường đi tới một biệt viện.

Bỗng nhiên có hai tên thanh niên cản đường Diệp Thu Bạch.

Kiếm ý cấp Kiếm Thánh gào thét khắp đình viện.

Đồng thời nhanh chóng triển khai kiếm vực.

Tinh Vẫn kiếm rơi vào trong tay.

Thấy đối phương ra tay, sắc mặt Diệp Thu Bạch không có chút biến hóa.

"Chỉ là con kiến ở giới vực vĩ độ thấp thế mà dám càn rỡ?"

Một tên rút trường kiếm ra chém về phía Diệp Thu Bạch.

Chướng mắt Diệp Thu Bạch có tu vi Đế cảnh hậu kỳ cũng là chuyện bình thường.

Cảm nhận được thực lực của hai tên thanh niên, Diệp Thu Bạch cũng có chút cảm khái.

Hai người này có tuổi tác không chênh lệch nhiều so với hắn mà đã đạt tới Phân Thần cảnh đỉnh.

Hơn nữa, Mậu Tuất thành là thế lực nhị lưu ở giới vực trung vĩ độ, thực lực chỉnh thể cũng không tính là quá mạnh.

Qua đây có thể thấy được chênh lệch giữa hai vùng vĩ độ là rất lớn.

"Không có tư cách sao, lời các ngươi không có trọng lượng."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Các ngươi không cũng không cách nào thay tiền bối nói chuyện."

Nghe Diệp Thu Bạch nói, hai tên thanh niên nhìn nhau cười lạnh một tiếng.

Hiện giờ thực lực của hai tên thanh niên đều ở Phân Thần cảnh đỉnh.

"Ngươi sao? Còn không có tư cách gặp sư tôn của chúng ta."

Nghe vậy, hai tên thanh niên đánh giá Diệp Thu Bạch một lượt, ngay sau đó cười lạnh:

"Ta tới tìm tiền bối Mậu Tuất thành, có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Ngươi là người phương nào?"

"Kiếm Thánh?"

Thanh niên hơi kinh ngạc:

"Còn có chút bản lĩnh."

Ngay sau đó hắn cũng bày ra kiếm ý của mình, cũng ở cảnh giới Kiếm Thánh như Diệp Thu Bạch.

Chỉ là khi thanh niên phóng thích kiếm ý thì hắn lại cảm nhận được kiếm đạo của mình bị áp chế.

Đối mặt với Diệp Thu Bạch, hắn cảm thấy giống như đối mặt một vị vương giả kiếm đạo.

Kiếm ý cũng bắt đầu không chịu khống chế!

Cảm nhận được điểm này, sắc mặt thanh niên thay đổi.

Đây là tình huống như thế nào?

Chỉ có Diệp Thu Bạch biết chuyện gì.

Bên trong kiếm vực, tất cả kiếm tu đều sẽ bị kiếm đạo của Diệp Thu Bạch áp chế!

Trừ phi cảnh giới kiếm đạo vượt qua Diệp Thu Bạch rất nhiều.

Hiển nhiên tên thanh niên trước mắt không ở trong phạm vi này.

Sắc mặt thanh niên trở nên âm trầm.

Trên kiếm đạo, đây là lần thứ hai hắn bị người khác áp chế.

Hơn nữa còn là tuyệt đối áp chế!

Lần đầu tiên thì ở giới vực trung vĩ độ, bị nam tử được xưng là kiếm tu đệ nhất thế hệ trẻ . . . . .

Người kia là một ngọn núi cao mà hắn vĩnh viễn không thể nào vượt qua. . . . . .

Là một quái vật!

Trời sinh kiếm giả!

Nhưng hiện giờ cảm giác đồng dạng lại do một kiếm tu ở giới vực vĩ độ thấp mang đến cho hắn

Vô cùng nhục nhã!

Thanh niên gầm lên, đôi tay nâng kiếm chém tới Diệp Thu Bạch.

Lúc này, có một đạo kiếm mang như vầng trăng rằm xẹt qua không gian.

Thấy một màn như vậy.

Diệp Thu Bạch không nhanh không chậm, cũng không hề có một chút hoảng loạn.

Cảnh giới cao hơn hắn thì như thế nào?

Mấy năm nay hắn một đường tiến tới.

Có lần nào mà không phải là vượt biên tác chiến chứ?

Có bao giờ vượt biên tác chiến mà thua?

Không có!

Một lần cũng không!

Kiếm mang như trăng rằm gần kề thân thể.

Diệp Thu Bạch nâng Tinh Vẫn kiếm chém về phía trăng rằm.

Trăng rằm thế mà trực tiếp tách thành hai nửa trong khoảnh khắc.

Thấy thế, thanh niên kinh hãi!

Sắc mặt thanh niên đáng quan chiến cũng trở nên ngưng trọng.

Đây là chuyện mà một tên kiếm tu Đế cảnh hậu kỳ có thể làm được sao?

Phải biết rằng bọn họ có tu vi Phân Thần cảnh đỉnh!

Diệp Thu Bạch giữ thăng bằng thanh kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ về phía thanh niên.

Cười như không cười nói:

"Hiện tại, ta có tư cách chưa?"

Sắc mặt hai tên thanh niên trở nên khó coi.

Giờ phút này lại nói không nên lời.

"Được rồi, trở về đi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"

Lúc này có một tiếng nói già nua từ trong phòng truyền ra.

Cửa phòng cũng hé mở.

"Có chuyện cần thương lượng thì tiến vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận