Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1079 - Ám chủ hộc máu, Trấn Thần Lôi Đinh!

. . . .

Ám vực giờ phút này đã rơi vào trạng thái bận rộn, các chấp sự quan ra vào liên tục trên mặt mỗi người đều có vẻ ngưng trọng.

Trong một đại điện, Ám chủ đang ngồi.

Trước mặt hắn, Liễu Tự Nhiên cũng đang ngồi.

Chính xác là Liễu Tự Nhiên nhận được mật lệnh của Ám chủ vội vã từ Trường Sinh Giới trở lại Ám vực.

Chỉ nghe Liễu Tự Nhiên cau mày nói: "Ám chủ, ngươi là nói Giám Sát Thánh Điện bắt đầu hành động?"

Ám chủ khẽ gật đầu nói:

"Trước đó đã suy đoán Giám Sát Thánh Điện tất nhiên đang mưu đồ một số chuyện, đáng tiếc chỉ tra được tới vô tận hải vực, sau đó không cách nào điều tra thêm nữa."

Giám Sát Thánh Điện có thể không màng lợi ích sao?

Ám chủ ngưng trọng nói:

Điều đó có nghĩa là gì?

Cho nên Ám vực liền bắt đầu điều tra Giám Sát Thánh Điện.

Một thế lực như vậy sẽ nắm giữ biết bao tài nguyên của Phàm nhân giới đây?

"Trách không được Giám Sát Thánh Điện canh giữ chỗ sâu trong vô tận hải vực.

Đúng vậy, từ trước đó Ám vực đã tra được tới Giám Sát Thánh Điện.

"Ở chỗ sâu trong vô tận hải vực chính là lối vào Phàm nhân giới, cũng chính là cổ chiến trường. . ."

Thế mà Giám Sát Thánh Điện vẫn bảo trì trung lập, không có bất kỳ hành động nào.

Dù sao một thế lực trung lập giám thị toàn bộ giới vực vĩ độ cao, thậm chí đã vươn nanh vuốt tới các vĩ độ khác.

Đây là chuyện không thể nào.

Liễu Tự Nhiên hỏi.

Tất cả mọi người đều biết một đạo lý, một thế lực hay tông môn đều phải lấy lợi ích làm trọng.

Nếu như không phải có chuyện đặc biệt khẩn cấp thì Ám chủ sẽ không cố ý gọi hắn từ Trường Sinh giới trở về.

Nghe tới đây sắc mặt Liễu Tự Nhiên ngưng trọng.

"Vậy ta cần phải làm gì?"

"Ám chủ gọi ta trở về là muốn mượn lực lượng của Lục tiền bối sao?"

Ám chủ biết chuyện sắp xảy ra ở Tà Ma Vực, vào thời kỳ mấu chốt mà Giám Sát Thánh Điện lại hành động làm cho lòng người bất an.

Huống hồ Liễu Tự Nhiên mặc dù hiện giờ Liễu Tự Như không có địa vị gì ở Trường Sinh giới nhưng cũng đã bước đầu chiếm được sự tín nhiệm của Lục Trường Sinh.

"Ngươi cần âm thầm đến cổ chiến trường một chuyến, theo các chấp sự ngũ tinh khác báo cáo, Giám Sát Thánh Điện có phương pháp mạnh mẽ phá vỡ hạn chế của cổ chiến trường, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã tiến vào trong đó."

Bất quá hai người đều không có nói toạc ra.

Ám chủ gật đầu nói:

Liễu Tự Nhiên do dự một chút, sau đó nói:

"Chỉ là... Ta sợ Lục tiền bối không thích ta làm như vậy."

Có những chuyện không cần nói ra, lẫn nhau ngầm hiểu là tốt nhất.

"Chuyện này tuyệt đối không chỉ là tranh chấp lợi ích, Giám Sát Thánh Điện muốn thu được một ít truyền thừa hay tin tức gì đó trong cổ chiến trường, chắc chắn không chỉ vì tăng cường thực lực của Giám Sát Thánh Điện."

Lại còn có quan hệ không tầm thường.

Cho nên Liễu Tự Nhiên ra tay điều tra ít đều sẽ tác động đến suy nghĩ của Lục Trường Sinh.

Ám chủ hiểu được điểm này, Liễu Tự Nhiên cũng hiểu được điểm này.

Liễu Tự Nhiên đã hiểu được ý của Ám chủ.

"Đây là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là do thực lực của ngươi đã tăng lên không ít, các chấp sự ngũ tinh còn lại không được như ngươi cho nên ngươi là người thích hợp nhất."

Ám chủ gật đầu:

Liễu Tự Nhiên nói thẳng.

"Dù sao hắn cũng là một người không thích liên lụy nhân quả."

Nghe được Liễu Tự Nhiên nói.

Ám chủ cười khổ một tiếng, ngươi còn là chấp sự quan ngũ tinh của Ám vực chúng ta sao, trước kia còn rất nghe lời, có nhiệm vụ gì trên cơ bản cũng sẽ không cự tuyệt.

Bây giờ đã suy nghĩ đến Lục Trường Sinh trước rồi?

Thật sự là gả nữ nhi như hắt nước ra ngoài.

Khuỷu tay cũng cong ra ngoài nhiều quá đi!

"Chuyện này Lục tiền bối sẽ không cự tuyệt."

Ám chủ giải thích:

"Dù sao cổ chiến trường có liên quan đến Tà Ma Vực, hiện tại Lục tiền bối có liên hệ mật thiết đối với chuyện Tà Ma Vực.

"Các ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy không?

Chỉ nghe tiếng Côn Bằng vang lên lần nữa:

Tất cả thiên kiêu ở đây đều có cảm giác thân thể trở nên nặng nề.

Thân thể to lớn như thế mang đến cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.

Thân thể Côn Bằng chưa hoàn toàn hiển lộ nhưng đã giống như một ngọn núi liên miên vạn dặm trải dài trước mắt mọi người.

Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm.

Liễu Tự Nhiên lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn Ám chủ một cái, lại bỏ thêm một câu:

"Bất quá ta phải báo cáo với Lục tiền bối trước, bằng không gạt hắn sẽ khiến hắn tức giận..."

Ám chủ muốn hộc mấy ngụm máu!

Nhưng Liễu Tự Nhiên đã sớm trốn mất.

Chắc chắn hắn phải đi báo cáo rồi, mặc dù chuyện này có thể có ích cho Lục tiền bối.

Bất quá nếu mà gạt hắn, không báo cáo trước mà làm thì không ổn.

Liễu Tự Nhiên đột nhiên muốn châm chọc một tiếng.

Tiểu tử Ám chủ này không hiểu đạo lý đối nhân xử thế!

Nếu để cho Ám chủ nghe được, e là phải phun sạch hết máu trong người... ...

Ám chủ nhất thời nở nụ cười.

"Ta hiểu rồi, ta sẽ đi điều tra."

Nhưng mà một khi liên lụy hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp mau chóng giải quyết nhân quả, không lưu lại dấu vết!

Lục Trường Sinh không muốn liên lụy nhân quả.

Nghe đến đây Liễu Tự Nhiên mới gật đầu.

Hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ tin tức nào đâu, dù là tin tức này đến cuối cùng cũng không có tác dụng gì..."

Nam Tòng Ẩn chắp tay ôm quyền nói: "Côn Bằng tiền bối, Giám Sát Thánh Điện chỉ vì Phàm nhân giới."

Côn Bằng giận dữ:

"Biến tư tâm thành lời nói đường hoàng như thế, các ngươi không xứng bước vào mảnh chiến trường tràn ngập anh hồn!"

Cổ chiến trường đã tồn tại biết bao nhiêu năm?

Côn Bằng đã thủ hộ nơi đây biết bao nhiêu năm.

Hắn không cho phép có bất kỳ hành vi phá hoại quy củ của chiến trường và ảnh hưởng tới những cường giả đả hy sinh!

Sắc mặt Hà Thượng Khách bên cạnh trở nên khó coi nói:

"Côn Bằng tiền bối, ngài đã trọng thương trong trận chiến thượng cổ, cho tới bây giờ vì thủ hộ cổ chiến trường mà thương thế vẫn không có khôi phục, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

"Ngài cho rằng với thân thể tàn tạ hiện tại có thể ngăn cản chúng ta sao?"

Lời vừa dứt, cả hải vực run rẩy!

Côn Bằng không ngừng lắc lư thân thể vạn vạn dặm, toàn bộ giới vực trung vĩ độ đều bị rung chuyển.

"Chỉ cần ta ở còn, cổ chiến trường liền còn."

Đương nhiên vế sau Côn Bằng cũng không nói ra.

Nếu như hắn bỏ mình thì cổ chiến trường sẽ rơi vào tay kẻ khác.

Hắn cũng không quản được, bởi vì việc nên làm hắn đã làm hết sức.

Nam Tòng Ẩn lại nở nụ cười:

"Côn Bằng tiền bối, chúng ta sẽ không quên những gì ngươi đã cống hiến cho Phàm nhân giới cho nên cũng không lấy tánh mạng của ngươi, chỉ là quá trình này ngươi sẽ có chút khó chịu..."

Nói rồi tầng mây trên bầu trời bị phá tan.

Vô số người ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy có bốn cây đinh to lớn lóe ra lôi quang màu tím bắt đầu đâm xuống thân thể to lớn của Côn Bằng.

Hống!!!

Bốn cây đinh thật lớn trực tiếp đâm vào thân thể Côn Bằng!

Lôi điện màu tím xâm nhập, trong tình huống bản thân bị trọng thương, bị trấn áp, cho dù Côn Bằng liều mạng giãy giụa cũng không có kết quả.

Nam Tòng Ẩn trầm giọng nói:

"Đây là Trấn Thần Lôi Đinh, vì vây khốn Côn Bằng tiền bối mà Giám Sát Thánh Điện ta đã tốn quá nhiều thời gian."

Dù sao Côn Bằng đã trọng thương, thần hồn, tinh phách cùng với thực lực đều không bằng hai phần thời kỳ đỉnh phong.

Nhưng mà vẫn có thực lực Thần Chủ cảnh hậu kỳ...

Để trấn áp hắn, Giám Sát Thánh Điện đã tốn không ít tâm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận