Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 912 - Tiểu Hắc cuồng ngạo

. . . .

Người đang xem cuộc chiến dưới Phần Viêm đài nhìn thấy một màn này đều kinh hãi không thôi.

Từ vừa mới bắt đầu đều cho rằng Diệp Thu Bạch tất nhiên không địch lại Kỷ Thừa Phương.

Lúc chiến đấu Kỷ Thừa Phương bị vô tình áp chế.

Hiện tại, Diệp Thu Bạch một kiếm trảm phá một thương mạnh nhất của Kỷ Thừa Phương.

Không chỉ kinh ngạc cảm thán vì Diệp Thu Bạch đánh bại Kỷ Thừa Phương.

Mà còn kinh ngạc cảm thán vì thực lực của Diệp Thu Bạch!

"Hắn mới Địa Tiên cảnh hậu kỳ đi?"

Đúng như trong dự kiến, tự nhiên Kỷ Thừa Phương không phải là đối thủ Diệp Thu Bạch.

Trừ phi là đệ tử Tiên Cung hoặc là mấy tên thiên kiêu trên bảng. . . . . .

Là vì một trận chiến này Diệp Thu Bạch đánh đến quá mức xinh đẹp.

Chỉ là gặp được quái vật như vậy, cùng cảnh giới sao có thể thắng lợi!

Tuy rằng các đệ tự Phần Viêm cốc có chút kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự kiến của bọn họ.

"Thực lực đúng là không tồi, nhưng dù như thế cũng không nên có nhiều danh ngạch."

"Không sai, nhưng nhìn đến một kiếm này ta cũng có cảm thấy khó hiểu, thật sự là Địa Tiên cảnh hậu kỳ có thể chém ra sao?"

Bên trong đám người cũng có vài tên sắc mặt bình đạm nhìn một màn này.

Kinh ngạc chính là vì kiếm đạo của Diệp Thu Bạch lại có sự tịnh tiến.

"E là nửa bước Thiên Tiên cảnh cũng không được như thế đi?"

Tuy rằng Kỷ Thừa Phương có thực lực không tồi.

"Không nói chuyện này, cho một người lên xem thực lực thật sự của người này như thế nào."

Bất kể là nắm bắt cơ hội hay triền đấu với Kỷ Thừa Phương đều xuất sắc tuyệt luân!

Lời còn chưa dứt thì có một nam tử với làn da ngăm đen nhảy lên trên Phần Viêm đài.

"A, cũng có chút thực lực. . . . . ."

"Ừ, huống hồ bọn họ còn không có gia nhập bất kỳ một phương thế lực nào, làm sao mà bắt được danh ngạch?"

Tiểu Hắc cũng gọn gàng dứt khoát nhìn xuống phía dưới, nhếch miệng cười:

Một màn này làm Diệp Thu Bạch cùng đám sư huynh đệ không khỏi bất đắc dĩ cười.

Nhưng mà nhìn phương thức chiến đấu của Diệp Thu Bạch cùng Kỷ Thừa Phương.

Tự nhiên là Tiểu Hắc!

Là một tên thể tu!

Khi hắn rơi xuống mặt đài tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc!

"Bất kỳ người nào trong Thiên Tiên cảnh đều có thể đi lên."

Nhìn thấy trong lúc nhất thời không có người lên đài, Tiểu Hắc khẽ nhíu mày, thế nào đây.

Hơn nữa một tên thể tu đủ để so sánh với Thiên Tiên cảnh!

Sau khi thấy Diệp Thu Bạch thắng lợi, hắn không kịp đợi Diệp Thu Bạch xuống đài mà đã gấp rút vọt lên Phần Viêm đài.

Bọn họ cũng không dám coi thường nam tử vừa lên đài này.

Bọn họ thấy trên người Tiểu Hắc không có sự tồn tại của tiên khí.

Nhưng áp bách từ lực lượng thân thể lại mang đến cho bọn họ cảm nhận trực quan hơn.

"Thật sự là kẻ cuồng chiến đấu. . . . . ."

Không khỏi quá mức cuồng ngạo đi.

Lời này khiến mấy người khiêu chiến bên dưới Phần Viêm đài đều khẽ nhíu mày.

"Có ai muốn khiêu chiến, đi lên đi."

Nói cách khác.

Dù cho Thiên Tiên cảnh đỉnh phong cũng có thể đủ lên đài khiêu chiến Tiểu Hắc!

Hồng Anh cười lắc lắc đầu:

"Như thế nào cảm giác Tiểu Hắc càng ngày càng điên hơn rồi?"

Trong ngực Ninh Trần Tâm ôm một quyển sách cổ, khẽ cười nói:

"Không cần cảm giác, đúng thật là đã thay đổi, trước kia Tiểu Hắc rất nội liễm, đến thời điểm chiến đấu mới điên cuồng."

"Hiện giờ dù không có tiến vào trạng thái chiến đấu cũng điên cuồng."

Mộc Uyển Nhi thì chu chu miệng nói:

"Huyết mạch của Tiểu Hắc sư huynh quá mức đặc thù, hiện tại thế mà còn có thể giúp mình tự khôi phục, khiến cho đan dược của ta không có chỗ dùng. . . . . ."

"Không chết?

"Không có việc gì, đánh một hồi sẽ biết, chỉ cần kẻ điên này không chết thì nắm tay sẽ không dừng lại."

"Hình như bọn họ còn chưa hiểu kẻ điên này lắm. . . . . ."

Các đệ tử Phần Viêm cốc lại che kín mặt.

Bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Tiểu Hắc.

Đám người khiêu chiến bên dưới đài nghe được lời Tiểu Hắc liền cảm thấy phẫn nộ!

Hắn ngửa đầu che trán.

Mẹ nó nha. . . . . . Sao Tiểu Hắc cũng biến thành như vậy . . . . .

Những ngày sau sư phụ hắn đây làm thế nào mà sống yên bình. . . . . .

Hồi tưởng lại cái ghế nằm ở Trường Sinh giới, đắm chìm trong nắng ấm, bên cạnh bày một bình rượu, một đĩa thịt.

Vào trong vườn rau tưới nước xới đất.

Bón phân cho cây liễu.

Những ngày như vậy tựa hồ đã cách mình càng lúc càng xa. . . . . .

Nghĩ đến đây.

Lục Trường Sinh đột nhiên muốn bật khóc.

Trên lầu các, nghe lời Tiểu Hắc nói, Lục Trường Sinh cũng run rẩy một trận.

Nằm không cũng trúng chiêu.

Như thế nào mà nước đen cứ phải hắt lên người ta. . . . . .

Diệp Thu Bạch nghe mà mặt tối sầm.

"Vẫn thích Tiểu Hắc sư huynh trước kia hơn, ít nhất sẽ không chủ động đi kéo thù hận, với tình trạng như hiện tại, e là về sau Tiểu Hắc sư huynh sẽ trở thành đại sư huynh thứ hai nha."

Mục Phù Sinh ở bên cạnh thở dài.

Ha ha, dù là khoảnh khắc thần hồn câu diệt thì hắn cũng phải một miếng thịt từ trên người của ngươi xuống đó!"

"Đúng thật."

Quả nhiên có một tên Thiên Tiên cảnh hậu kỳ trực tiếp nhảy lên đài khiêu chiến.

"Cảnh giới thân thể của ngươi hẳn là ở Thiên Tiên cảnh sơ kỳ hoặc trung kỳ đi?"

Tiểu Hắc gật đầu.

Nam tử lại cười lạnh một tiếng:

"Vậy ngươi cũng đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ, danh ngạch tiến vào Tiên Duyên Thông Thiên Sơn quá mức quý giá, có trách thì trách ngươi cuồng vọng quá mức!"

Khoảnh khắc một chữ cuối cùng rơi xuống.

Nam tử nhếch miệng cười, bay thẳng về phía Tiểu Hắc.

Trong quá trình lao tới, một thanh song nhận phủ đột nhiên xuất hiện mang theo hổ gầm chém tới đầu Tiểu Hắc!

Thấy một màn như vậy.

Tiểu Hắc sẽ lui về phía sau sao?

Trên mặt hắn tràn ngập sự hưng phấn điên cuồng.

Hai tròng mắt nhanh chóng bị chiến ý cùng với ma khí đen nhánh bao trùm.

Cùng thời gian.

Trên thân thể có sáu loại hoa văn hiện lên, lực lượng thân thể bùng nổ!

Vạn Cổ Ma Thể!

Khi song nhận phủ tới gần.

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiểu Hắc trực tiếp tung ra một quyền, nện thẳng về phía song nhận phủ!

Dùng thân thể chọi cứng với vũ khí!

Phải biết rằng thanh song nhận phủ này có cấp bậc không thấp nha!

Dù là người luyện thể nhưng hành động thế này không phải là quá tự tin vào cường độ thân thể của mình sao?

Khi nắm tay Tiểu Hắc nện vào song nhận phủ.

Cái nhìn của bọn họ lập tức thay đổi.

Ánh mắt cũng từ kinh hãi biến thành kinh sợ.

Chỉ thấy tuy rằng nắm tay của Tiểu Hắc lập tức chảy máu!

Ngay cả ngón giữa cũng bị cong vẹo.

Tiếng xương cốt nứt gãy liên tiếp vang lên.

Nhưng mà cùng lúc đó nam tử cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng to lớn khó có thể chống cự từ trên song nhận phủ truyền vào hai tay mình!

Cỗ lực lượng này làm cho nam tử cảm giác tên thể tu trước mắt không có bình thường.

Giống như một đầu mãnh thú Hồng Hoang thoát khốn.

Ầm!

Tiếng vang lớn lấn át cả tiếng xương tay của Tiểu Hắc nứt vỡ.

Nam tử đau đớn rống to.

Hắn trực tiếp bị đẩy lui đi ra ngoài, thối lui đến rìa Phần Viêm đài.

Điều làm cho tất cả người quan chiến cảm thấy kinh hãi không phải điểm này.

Tay Tiểu Hắc đã trọng thương thế mà cũng không có lựa chọn nghỉ ngơi.

Lại nhanh chóng bay thẳng đến nam tử, nâng nắm tay còn lại, tung quyền lần nữa.

Đây. . . . . . Rốt cuộc đây là phương thức chiến đấu điên cuồng gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận