Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 942 - Hồn Chủ buông xuống

. . . .

Vong hồn giống như gió lốc gào thét trong không gian.

Bầu trời vốn u ám trong khoảnh khắc này càng u am hơn nữa.

Động đất, mặt đất nứt toạc.

Chung quanh có vô số người tu đạo Man hoang giới vực chỉ nhìn thoáng qua trên gió lốc vong hồn.

Nháy mắt liền cảm giác được tâm thần thất thủ một trận.

May mà Lục Trường Sinh kịp thời che chở tâm thần mới ổn định.

Linh hồn không có bị gió lốc vong hồn.

Ở bên trong trận pháp Truyền tống không gian có một một nam tử áo đen lặng lẽ đi ra.

"Tham kiến Hồn Chủ!"

Bọn họ biết rõ đối mặt với Tru Thần Kiếm Trận không có bất kỳ đường phản kháng!

Cúi đầu, cung kính nói:

Có hơi thở khủng bố từ bên trong trận pháp Truyền tống không gian truyền ra.

Sau khi Lục Trường Sinh nhìn thấy Hồn Chủ liền thốt lên:

Lục Trường Sinh nhìn về chỗ ngọc bội vừa mới bùng nổ.

Hồn Chủ trông rất cao.

Nam tử và nữ tử áo đen đình chỉ thế công.

Xuất hiện một trận pháp Truyền tống không gian.

Nam tử và nữ tử áo đen thấy thế, lập tức quỳ một gối trên mặt đất.

Hồn Chủ khẽ nhíu mày.

Ngọc bội này có chứa một trận pháp truyền tống không gian tới Vong Hồn Linh Cung Truyền.

Thận bảo là cái gì?

Nhưng khi nhìn đến một gương mặt tái nhợt gầy ốm liền có thể nhìn ra bên trong áo đen to rộng là một thân thể cực kỳ gầy ốm.

"Có muốn một lọ Thận bảo hay không?"

Không hề có cơ hội chống cự.

Nhưng mà đã làm cho người tu đạo phía dưới cảm thấy hít thở không thông.

Nhìn thấy Hồn Chủ, trong lòng mọi người tràn ngập sự tuyệt vọng.

"Đừng để ý."

Hắn quá quen thuộc với cỗ hơi thở này!

Lục Trường Sinh phất phất tay.

Khi ấy đã nói dối mình là Ám Vực Liễu Tự Như.

"Ngươi chính là người ở giới vực trung vĩ độ trước đó?"

Trước đó một hình chiếu của hắn đã bị Tru Thần Kiếm Trận hủy hoại!

Khoảnh khắc Hồn Chủ bước ra khỏi trận pháp Truyền tống không gian cũng không có phóng thích hơi thở.

Có lẽ ngay cả hắn cũng không cách nào thắng lợi đi?

Giờ phút này.

Hồn Chủ nhìn quanh, khi phát hiện Tru Thần Kiếm Trận thì sắc mặt Hồn Chủ tức khắc thay đổi.

Giống như chỉ cần hắn nhìn một cái thì linh hồn sẽ bị rút ra.

Thực lực thế này, bọn họ thật sự có thể chống cự?

Đây là chủ nhân của đám kẻ xâm lấn sao?

Đối mặt với người này chính mình giống như một con kiến!

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Hiện giờ Lục Trường Sinh không có ý định giấu giếm nữa.

Bởi vì hắn cũng đang suy nghĩ sau khi chém giết mấy kẻ xâm lấn xong, nên làm như thế nào mà thần không biết quỷ không hay hoàn toàn hủy diệt Vong Hồn Linh Cung.

Cho Hạo Thiên Thần Tông ra tay hay là tự mình ra tay.

Hiện giờ.

Hồn Chủ tự mình tới đây lại còn tặng thêm một trận pháp Truyền tống không gian?

Đây không phải là cơ hội trên trời rơi xuống sao!

Hồn Chủ nhìn chín thanh kiếm chung quanh.

Trên thân mỗi một thanh kiếm đều tràn ngập một loại quy tắc phức tạp, cường đại, tồn tại tại từ hỗn độn sơ khai.

Nhưng mỗi một lần nhúc nhích thì chính thanh kiếm của Tru Thần Kiếm Trận sẽ hơi thay đổi phương vị.

Ngón tay của Lục Trường Sinh ngoe ngẩy trong hư không, nhìn như vô định không có mục tiêu.

Tựa như là muốn xác nhận.

"Không có cơ hội? Ngươi có ý gì."

Ánh mắt Hồn Chủ dần dần trở nên u ám, tuy rằng trong lòng đã có cảm giác không ổn nhưng vẫn trầm giọng hỏi:

Nghe được Lục Trường Sinh nói.

"Thực lực của ngươi tuyệt đối không có khả năng là cường giả ở vĩ độ hoang dã này, khí vận nơi đây không cách nào thừa nhận cường giả như ngươi xuất thế."

Lục Trường Sinh lại nói:

"Ta tên Lục Trường Sinh."

Lục Trường Sinh?

Hồn Chủ hơi sửng sốt:

"Chưa từng nghe qua, xem ra là cường giả lánh đời?

Vậy chỉ cần tìm người hỏi một chút liền biết các hạ là người từ thế lực nào."

Lục Trường Sinh nói:

"Ngươi cũng không cần đi hỏi, bởi vì ngươi không có cơ hội."

Hồn Chủ ngưng trọng nói:

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Cảm nhận lần nữa thì hắn lại phát hiện mình vẫn không cách nào nhìn thấu!

Nhưng hôm nay bản tôn buông xuống giới này.

Khi đó hắn cho rằng chỉ là hình chiếu cho nên không cách nào chống cự Tru Thần Kiếm Trận.

Thần sắc Hồn Chủ trở nên vô cùng trầm trọng!

Từng sợi hơi thở làm cho người ta sợ hãi tản ra.

Lục Trường Sinh khẽ thở dài một cái rồi nói:

"Nếu ta chủ động nói ra tên của mình, chỉ có hai tình huống."

Nam tử và nữ tử áo đen cũng tò mò nhìn qua.

Muốn biết là hai tình huống nào.

"Tình huống thứ nhất."

Lục Trường Sinh vươn ngón trỏ, một thanh kiếm liền lơ lửng trên đỉnh đầu nam tử áo đen, tiếp tục nói:

"Lúc ta thu đồ đệ hoặc là trước mặt người không có chút uy hiếp nào đối với ta mới chủ động nói ra tên của mình."

Nam tử áo đen bị một thanh kiếm trong Tru Thần Kiếm Trận khóa chặt.

Sau khi cảm nhận được mình bị khóa chặt, nam tử áo đen hoảng sợ, chỉ cảm thấy mình như bị Thiên Đạo mạt sát, muốn giãy giụa nhưng lại không có một chút tác dụng!

"Tình huống thứ hai."

Khi Lục Trường Sinh vươn ngón giữa, một thanh kiếm khác dừng trên đỉnh đầu nữ tử áo đen.

"Khi ta có thể xác định bản thân có khả năng chém giết địch nhân trước mắt, còn có thể hoàn tòa xóa đi thế lực phía sau hắn . . . . ."

"Ta mới có thể nói ra tên ta là Lục Trường Sinh."

Khi chữ cuối cùng phát ra, hai thanh kiếm đồng thời rơi xuống.

Cắm vào đỉnh đầu nam tử và nữ tử áo đen.

Hết thảy sinh cơ, hết thảy nhân quả, hết thảy thần hồn chi lực đều bị hủy diệt trong khoảnh khắc!

Hai người từ trên không rơi xuống, không còn một chút sinh cơ.

Trước Hồn Chủ với thần sắc cực kỳ khó coi.

Lục Trường Sinh lại giơ một ngón tay.

Thân thể hai người liền bốc cháy trong quá trình rơi xuống.

Chỉ trong chớp mắt mà hai thi thể đã hoàn toàn biến mất!

Làm xong hết thảy, Lục Trường Sinh mới xoa xoa tay, nhàn nhạt nhìn Hồn Chủ nói:

"Ngại quá, thói quen không tốt, làm xong chuyện này mà không hủy thi diệt tích thì lòng ta khó yên."

Hồn Chủ đè nén lửa giận nó:

"Ngươi cũng muốn làm chuyện tương tự với bổn Hồn Chủ sao?"

"Nếu không thì thế nào?"

Lục Trường Sinh cười cười:

"Coi như là cái giá phải trả khi ngươi biết tên ta nha, tuy rằng cái giá này có hơi cao."

"Ai thắng ai thua còn chưa biết, ngươi chắc chắn mình có thể giết được ta?"

"Nếu không nắm chắc mười phần thì ta sẽ không làm như vậy."

Nói tới đây.

Lục Trường Sinh giơ một ngón tay chỉ lên trời.

Ngay lập tức, chính thanh kiếm trong Tru Thần Kiếm Trận bắt đầu xoay tròn!

Trực tiếp vây quanh Hồn Chủ vây!

Cảm nhận được cỗ hơi thở này.

Sắc mặt Hồn Chủ trở nên ngưng trọng, đôi tay trong áo đen bỗng nhiên run lên, tiếng vong hồn rít gào quán triệt thiên địa!

Một cỗ thần hồn chi lực to lớn phóng lên cao!

Trong khoảng khắc vây khốn cả hai ở bên trong đó!

Hồn Chủ lơ lửng trong không trung.

Một thân áo đen không gió mà bay.

Hắn rũ mắt nhìn Lục Trường Sinh, nói:

"Vong hồn lĩnh vực, ngươi có thể phá vỡ lĩnh vực rồi lại nói."

Phá vỡ lĩnh vực?

Lục Trường Sinh nhìn chung quanh.

Chuyện này tựa hồ không cần dùng tới Tru Thần Kiếm Trận luôn nha?

Nghĩ đến đây.

Hai mắt Lục Trường Sinh phóng ra hai luồng sáng tím vàng.

Khám Thiên Chi Nhãn!

Chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra yếu điểm của lĩnh vực.

Ngay sau đó giữa hai chân mày có thần hồn chi lực ngưng tụ hóa thành một thanh thần hồn chi kiếm công kích.

Vong hồn lĩnh vực bị phá trước ánh mắt kinh ngạc của Hồn Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận