Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1147 - Lại vào thông đạo Tiên giới

. . . .

Ở trước cửa lớn Thanh Tiêu học viện, Hồng Anh, Mục Phù Sinh gặp gỡ Ninh Trần Tâm và Mộc Uyển Nhi.

Vừa đi theo nam nhân chất phác và Ngải Tuyết, vừa giải thích chuyện đã xảy ra.

Mộc Uyển Nhi nghe xong hơi sửng sốt:

"A? Vị tiền bối bên kia cũng nói quen biết sư tôn?"

Mục Phù Sinh sửng sốt nói: "Các ngươi cũng nghe vậy sao?"

Ninh Trần Tâm gật gật đầu.

Hồng Anh nghiêm túc nói:

Ngay cả Cửu U Hoàng Tuyền đại trận cũng được hắn thử nghiệm tăng cường.

Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nàng, Lục Trường Sinh cũng nghiêm túc nói:

Cũng không phải hắn nói dối.

Giọng nói nghiêm túc của Hồng Anh truyền tới.

Lục Trường Sinh không vui cầm ngọc bội, nói:

Tiếp theo Hồng Anh kể lại từ đầu đến cuối.

"Rất ít người biết sư tôn, hơn nữa hiện giờ đối phương là đại nhân vật đứng đầu thời thượng cổ, để đảm bảo vẫn nên hỏi sư tôn một chút."

"Ta đang nghe.

"Như thế nào, không thể để ta ta thanh tịnh được mấy ngày đúng không?"

Nghe vậy, ba người Mục Phù Sinh đều gật đầu, bắt đầu truyền âm về Trường Sinh giới.

"Sư tôn, có chuyện cần hỏi ngài."

"Hoàng Thiên, Hám Thiên?"

Theo thời gian càng lúc càng rút ngắn, Lục Trường Sinh cũng đang không ngừng tìm biện pháp ứng phó.

"Ai vậy?"

Chuyện là như thế này..."

Lục Trường Sinh cũng hơi sửng sốt.

Có lẽ còn có thể bớt chút thời gian đi hỏi mấy lão nhân kia.

"Quả thật từng gặp mặt một lần, các ngươi cũng không cần lo lắng."

"Ngươi lưu lại thủ nhà!"

Bọn họ chính là mấy lão nhân trong Trấn Thiên Phù Đồ Tháp ở thông đạo Tiên giới kia!

Chẳng lẽ bọn họ lại gây chuyện?

Bất quá sau khi Hồng Anh nói hai vị này là tàn niệm của đại năng Nhân Tổ, Lục Trường Sinh mới hiểu được vì sao đối phương lại nói như vậy.

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt nói:

Bằng không với tính cách của Lục Trường Sinh, hắn ước gì cả đời này đều nằm dài trong Trường Sinh Giới.

Dù sao mỗi lần Lục Trường Sinh đi ra ngoài đều là giúp đồ đệ của hắn chùi mông...

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh đáp lại:

Ánh mắt chuyển đến một cái ổ màu đỏ bện từ loại cây không biết tên, bên trong có một quả trứng rồng thật lớn, nói:

"Thuận tiện chú ý quả trứng rồng này, hẳn là sắp nở rồi."

Hoàng Thiên gật đầu hỏi: "Cũng không thành vấn đề, nhưng mà ngươi muốn đi đâu đây?"

Hắn vừa nói vừa thầm nghĩ.

Sau khi thu hồi ngọc bội, Lục Trường Sinh nhìn về phía Hoàng Thiên nói:

Biết người biết ta, bách chiến bách thắng nha!

Xem xem Tà Ma Vực có nhược điểm gì, có cường giả nào, am hiểu phương thức chiến đấu ra sao. . .

"Đi xử lý một số chuyện."

Dứt lời liền biến mất, để lại Hoàng Thiên với vẻ mặt kinh ngạc.

Hoàng Thiên sững sờ nói:

"Lần này ra ngoài... dĩ nhiên không phải vì đi giúp đám tiểu tử kia chùi mông?"...

Cách Tổ Đế bản khối đã càng ngày càng gần.

Ngải Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía mấy người Hồng Anh bám sát phía sau, nhíu mày.

Xem ra bọn họ không buông tha.

Lúc trước nàng liên lạc với Hứa Đồng Nguyên, nhưng bên Hứa Đồng Nguyên cũng đã bị trấn áp.

Để thuận lợi hoàn thành mục đích Giám Sát Thánh Điện, đoạt được Phù Sinh Đồ.

Nghĩ tới đây, Ngải Tuyết trầm giọng hỏi: "Đám người Tống Từ đâu?

Nói cách khác, rất có thể đã chạm mặt ba người Tống Từ khi tới Côn Luân bản khối.

Đám người Diệp Thu Bạch xuất hiện ở chỗ này chờ sẵn, vậy đại biểu bọn họ đã biết muốn vào Tổ Đế bản khối cần kích hoạt mấy bản khối còn lại mới được.

Sau đó ánh mắt nàng dừng lại trên người đám người Diệp Thu Bạch.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Sao không thấy dấu vết của bọn họ?

Tất cả đều có thể.

Có thể nói hành động của Giám Sát Thánh Điện hiện tại khiến cho tất cả các thế lực ở giới vực vĩ độ cao chú ý.

Tất nhiên sẽ có người muốn điều tra rõ ràng xem rốt cuộc bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.

Bất quá...

Sắc mặt Ngải Tuyết trở nên lạnh lùng, thấp giọng nói:

"Các ngươi đã muốn đi theo vậy thì cứ theo đi, đúng lúc bây giờ không đủ nhân thủ, thiếu mấy cái pháo hôi..."

Đến Tổ Đế bản khối, đám người Diệp Thu Bạch cũng đã chờ sẵn ở đây.

Ngải Tuyết thì nhìn trái nhìn phải mà nhướng mày.

Đám người Uông Kinh Châu, Túc Trình, Tống Từ đâu?

Hay là thế lực ẩn thế nào khác?

Hay là nữ nhân áo đỏ kia?

Ám kỳ của bảy thế lực cấp Thần Chủ sao?

Bất quá điều này cũng làm cho Ngải Tuyết sinh lòng cảnh giác đối với đám người Hồng Anh. Bọn họ đến tột cùng là người từ thế lực nào.

Đồng thời, Hứa Đồng Nguyên cũng có ý kêu nàng hoàn thành nhiệm vụ trước.

Ngải Tuyết không có lựa chọn tiến đến Hám Thiên viện cứu Hứa Đồng Nguyên ra.

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Biết mình làm chuyện bất nên tự sát, chết rồi."

Nghe được lời nói hời hợt của Diệp Thu Bạch, Ngải Tuyết như bị sét đánh!

Biểu tình sửng sốt.

Trong lòng càng là mưa to đánh vào mặt biển, nhấc lên sóng to gió lớn!

Đã chết?

Tuy rằng nàng cũng không biết thực lực chân thật của Tống Từ, nhưng hiển nhiên cũng sẽ không yếu.

Bằng không cấp trên cũng sẽ không lệnh nàng ở thời khắc mấu chốt phải nghe ý kiến của Tống Từ.

Mắt Ngải Tuyết lộ ra hung quang, nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói:

"Ngươi có biết cái giá phải trả khi đối địch với Giám Sát Thánh Điện không?"

Diệp Thu Bạch lãnh đạm nói:

"Người không phạm ta ta không phạm người, nếu muốn hãm hại chúng ta, tự nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng chịu chết."

Ngải Tuyết vừa định nói gì đó nhưng biểu tình chợt ngưng trệ, trong mắt có vẻ nghi hoặc, sau đó giật mình.

Lập tức lạnh lùng nhìn đám người Diệp Thu Bạch rồi đi về phía hẻm núi.

Phản ứng của Ngải Tuyết nằm ngoài dự liệu của đám người Diệp Thu Bạch.

Theo lý thì nàng phải báo thù cho đám người Tống Từ chứ?

Nhưng tình huống bây giờ thế nào đây?

Bốn người Hồng Anh đi tới, nhìn bóng lưng Ngải Tuyết và nam nhân chất phác, trầm giọng nói:

"Chắc là muốn hoàn thành nhiệm vụ trước."

"Xem ra nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng đối với Giám Sát Thánh Điện, mức độ ưu tiên cao như vậy."

"Tiếp tục xem đi."

Diệp Thu Bạch gật đầu:

"Trước tiên phải tìm hiểu xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì."

"Đi thôi, theo sau."

Ngay sau đó đám người Diệp Thu Bạch đều tiến về phía hẻm núi lớn.

Hai bộ xương khô vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ.

Chỉ là khi đám người Ngải Tuyết tiến lên thì không ra tay nữa.

Khô lâu ngẩng đầu, trong đôi mắt trống rỗng có ngọn lửa màu lam dấy lên, nhìn chằm chằm Ngải Tuyết nói:

"Mặc kệ các ngươi có thể lấy được Phù Sinh Đồ hay không, hy vọng các ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn."

Ngải Tuyết ngạo nghễ nói: "Chúng ta cũng vì Phàm nhân giới."

Hai bộ xương khô tựa hồ đều thở dài một hơi, không nói gì nữa, để mặc bọn họ đi vào.

Đám người Diệp Thu Bạch cũng theo sát phía sau.

Khi hai nhóm người đều vào hẻm núi, đi được một đoạn.

Một bóng người áo đỏ xuất hiện, cũng đồng tiến vào hẻm núi.

Hai bộ xương khô thấy được một màn này nhưng vô lực mà quản, chỉ đành yên lặng.

Hy vọng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phàm nhân giới hiện giờ không chịu nổi rung chuyển nữa...

Ngọn lửa màu lam trong hốc mắt hai bộ xương khô biến mất, nơi đây lại rơi vào yên tĩnh như lúc đầu...

Lúc này, trong thông đạo Tiên giới, tà khí màu đen đã ăn mòn bốn năm phần thông đạo rồi.

Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn lại tới phía trên Trấn Thiên Phù Đồ tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận