Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 503 - Hiện tại đổi phong còn kịp không?

. . . . . . . . . . . . .

Lạc Nhạn tông, thân là thế lực cổ xưa nhất Hãn Hải tinh vực.

Tuy rằng đã xuống dốc nhưng nội tình vẫn còn đó.

Tông chủ Nhạn Duy Sinh là cường giả hàng đầu đã đạt Địa Tiên cảnh!

Trong lúc Nhạn Duy Sinh nói chuyện, tuy rằng không có phóng thích hơi thở nhưng khí thế thuộc về Địa Tiên vẫn tràn ra.

Chỉ nhàn nhạt mở miệng đã khiến Cung Duệ sinh lòng thối lui!

Chỉ là hiện giờ Cung Duệ đại biểu Hãn Hải tông!

"Nhạn tông chủ, đã quấy rầy."

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Linh thuật cao hơn công pháp.

"Ta có thể cho ngươi cơ hội tiến vào Hãn Hải Các."

Đây chính là nơi mà Hãn Hải tông cất chứa các đại Linh thuật!

Ngay sau đó, Cung Duệ nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười nói:

Tùy tiện ném ra một quyển cũng đủ khiến gây gió tanh mưa máu. . . . . .

Cung Duệ buông tay cười nói:

Cũng chia thành bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng!

"Diệp Thu đúng không? Nếu ngươi gia nhập Hãn Hải tông."

"Nhưng ta nghe nói vừa rồi có hai thiên tài hàng đầu gia nhập Lạc Nhạn tông?"

Sắc mặt phong chủ ba phong cũng trở nên khó coi.

Cung Duệ không nói gì mà cười tủm tỉm nhìn Diệp Thu Bạch, chờ đợi quyết định của hắn.

Hãn Hải Các!

Diệp Thu Bạch lại cười nói:

Trong Hãn Hải Các, thấp nhất cũng Linh thuật Huyền giai.

"Cung Duệ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn khai chiến sao?"

Không khỏi quá mức không biết tự lượng sức mình nha?

Đây là đang tuyên chiến với Hãn Hải tông?

"Không biết tự lượng sức mình."

"Ngươi không cảm thấy, dẫn dắt một thế lực hơi yếu đi khiêu chiến bá chủ, nghe mới người ta nhiệt huyết sôi trào hơn sao?"

Lưng dựa Hãn Hải tông, có được càng nhiều tài nguyên và điều kiện tu luyện tốt mới có thể đi xa hơn!

"Gia nghiệp của Hãn Hải tông quá lớn, không thú vị."

Cung Duệ không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ tay nói:

Sớm muộn gì cũng bị bọn họ ném đằng sau!

Diệp Thu?

Nghe lời này, mội người đều giật mình.

"Hãn Hải tông là bá chủ Hãn Hải tinh vực, không phải một người có thể khiêu chiến."

Hơn nữa hai người đều tin rằng thiên phú nhất thời cũng tính không tính là gì.

Chim khôn biết lựa cành mà đậu.

Tuy rằng thiên phú rất yêu nghiệt nhưng với thực lực nửa bước Phân Thần hiện giờ, nói ra lời nói khí thế này.

Lê Như Phi cùng Minh Thiếu Đình đều không khỏi cười nhạo một tiếng.

Tiểu gia hỏa có chút thú vị. . . . . .

Tông chủ Nhạn Duy Sinh cũng nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, trong mắt mang theo sự thưởng thức.

"Không tồi, nhiệt huyết thiếu niên."

"Nhưng mộng tưởng chung quy chỉ là mộng tưởng, dùng để nghĩ mà không phải thực hiện."

"Như vậy đi."

Cung Duệ nở nụ cười đầy ẩn ý nói:

"Ba tháng sau là thời gian Hãn Hải tông và Lạc Nhạn tông tranh đoạt tài nguyên Thông Nguyên sơn, đến lúc đó hy vọng ngươi có thể đủ xuất chiến, đánh với Lê Như Phi cùng Minh Thiếu Đình một trận."

Nói tới đây, Cung Duệ nhìn về phía Nhạn Duy Sinh:

"Nhạn tông chủ, nếu chúng ta thua sẽ khiến nhường hai phần tài nguyên Thông Nguyên sơn."

Hãn Hải tông vốn chiếm cứ sáu phần tài nguyên Thông Nguyên sơn.

Còn Lạc Nhạn tông thì chiếm cứ bốn phần.

"Nếu ngươi chấp niệm gia nhập Hận Thiên phong, e là. . . . . ."

"Bởi vì ba tháng này chắc chắn đối phương sẽ không tiếc mà bồi dưỡng hai người."

"Diệp Thu, tuy rằng ngươi có thiên phú không tồi nhưng muốn thắng Lê Như Phi cùng Minh Thiếu Đình vào ba tháng sau có khả năng hơi khó."

Giờ phút này phong chủ Lăng Tiêu phong bỗng nói:

Thiên phú nhất thời cũng không thể đại biểu cho tất cả.

Dù sao tài nguyên tu luyện của Hãn Hải tông và hoàn cảnh tu luyện tốt hơn Lạc Nhạn tông không ít. . . . . .

Nói xong lại nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch,"Hy vọng ngươi sẽ không hối hận. . . . . ."

Sau đó nhanh chóng mang Lê Như Phi cùng Minh Thiếu Đình rời khỏi nơi đây.

Lúc này.

Nhạn Duy Sinh cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười nói:

"Ngươi rất không tồi."

Nói xong liền biến mất!

Nghe hai bên đối thoại xong, mọi người đều giật mình.

Diệp Thu mới nhập môn đã được tông chủ thưởng thức?

Chỉ là. . . . . . Ba tháng sau vẫn sẽ bại.

"Vậy ta đây cáo từ."

Dù sao chỉ cần thắng lợi thì có thể đề cao trọng lượng của hắn và Mộ Tử Tình ở Lạc Nhạn tông!

Tất nhiên Diệp Thu Bạch sẽ không từ chối.

Nhạn Duy Sinh gật gật đầu, nói: "Có thể."

"Nhưng mà nếu thua thì Diệp Thu và Mộ Bạch liền gia nhập Hãn Hải tông ta, các ngươi thấy như thế nào?"

Điều kiện này không thể nói là không phong phú!

Diệp Thu Bạch đương nhiên biết phong chủ Lăng Tiêu phong muốn nói gì.

Hắn nhẹ nhàng cười nói:

"Đa tạ phong chủ thưởng thức, nhưng mà ý ta đã quyết."

Hắn cũng không cần nhiều tài nguyên tu luyện.

Bởi vì công pháp mà Lục Trường Sinh đã quá cao cấp rồi.

Chuyện hắn cần phải làm chính là nhanh chóng nhận được sự coi trọng của tông môn.

"Một khi đã như vậy thì bổn tọa cũng không nói nhiều nữa."

"Nhưng nếu có chỗ nào không hiểu ngươi có thể tới hỏi bổn tọa bất kỳ lúc nào."

"Đánh cuộc ba tháng sau không chỉ là chuyện của một mình ngươi mà còn liên quan đến danh dự của Lạc Nhạn tông chúng ta!"

Diệp Thu Bạch gia nhập Hận Thiên phong, Mộ Tử Tình tiến vào Dao Quang phong, trực tiếp được phong chủ Dao Quang phong thu làm đệ tử thân truyền!

Đồng thời chuyện đánh cuộc với Hãn Hải tông cũng truyền khắp toàn bộ Lạc Nhạn tông.

Đương nhiên không có người xem trọng Diệp Thu Bạch. . . . . . .

Hận Thiên phong trước kia huy hoàng chưa từng, nhưng không biết có chuyện gì mà đã hoàn toàn xuống dốc.

Nhìn ngọn núi trụi lủi trước mắt.

Ngay cả chân núi cũng không có đệ tử canh giác như bốn phong khác.

Trông cực kỳ trống trải cô liêu.

Diệp Thu Bạch cười khổ nói:

"Thật là thảm nha. . . . . ."

Không có biện pháp nào.

Đường đã chọn rồi, có khóc lóc cũng phải đi.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó chuẩn bị từng bước leo lên núi.

Không phải Diệp Thu Bạch không muốn bay.

Mà là bởi vì mỗi một đỉnh núi đều có trận pháp cấm bay,

Khi Diệp Thu Bạch lên tới đỉnh núi thì lọt vào trong tầm mắt hắn là một tòa đại viện cũ nát.

Ở bên cạnh còn có vài nhà gỗ nhỏ.

Hơn nữa trên mặt đất cùng với nóc nhà đều bị lá rụng che kín, như đã lâu không ai cư trú vậy.

"Này này, có ai ở đây không?"

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ hô.

Lúc này.

Có một nữ tử mặc váy vàng đi ra từ trong nhà gỗ bên cạnh đại viện.

"A? Ngươi tìm ai?"

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ nói:

"Ta là đệ tử mới nhập phong."

Nữ tử tiến tới gần, quan sát Diệp Thu Bạch thật kỹ, sau đó nhăn mũi, cảm thấy khó hiểu nói:

"A? Dựa theo thời gian thì hiện tại mới tới cửa khảo nghiệm thứ hai đi?"

Diệp Thu Bạch giải thích:

"Thiên phú của ta không tệ lắm nên bên kia để ta trực tiếp đi qua."

"A, như vậy sao!"

Như vậy. . . . . . sao?

Chỉ có phản ứng thế này?

Nữ tử cười nói:

"Trông thiên phú của ngươi cũng không tệ lắm, có gì luẩn quẩn trong lòng mà tới gia nhập Hận Thiên phong đây?"

"Nha đầu nhà ngươi! Cái gì mà luẩn quẩn trong lòng? Có ai tự bôi xấu mình như ngươi?"

Lúc này, một lão giả hùng hùng hổ hổ đi ra từ trong đại viện.

Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

"Được rồi, tuy rằng không biết ngươi suy nghĩ như thế nào, nếu đã gia nhập thì phải chăm chỉ tu luyện."

"Tốt, có bí cảnh tu luyện hay gì đó không?"

"Bí cảnh tu luyện?"

Lão giả lắc đầu nói:

"Muốn thứ đó làm gì? Tu luyện là chuyện của mình, không cần nghĩ tới bàng môn tả đạo!"

Diệp Thu Bạch nghe mà chấn động.

Lời này thật sự có lý!

Lúc này, nữ tử ở bên cạnh nói nhỏ:

"Thật ra Hận Thiên phong chúng ta quá nghèo, không có."

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Ta nói này, hiện tại đổi phong còn kịp không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận