Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 165 - Thiên U lô đỉnh

-

Trong Tuyệt Trận tông.

Nơi đây trở thành nơi đóng quân tạm thời của Lạc Nhật vương triều.

Ở chỗ này, đại hoàng tử Hoàng Thiên Minh tiến hành chỉ huy.

Đồng dạng cũng là nơi dừng chân của những người mà bên ngoài thân thể đều có khí đen lưu chuyển.

Đây tự nhiên là bút tích của Hoàng Thiên Minh.

Dù sao thì với thực lực ban đầu của quân đội Lạc Nhật vương triều mà muốn nghiền áp liên minh Bắc Vực là chuyện viễn vông.

Vì thế Hoàng Thiên Minh liền vận dụng thủ đoạn, dùng một loại bí pháp tiêu hao thiên phú, thọ mệnh.

Nhắm hai mắt lại, giống như đang tập trung suy nghĩ gì đó.

Hình như là Thiên Ma Kiếm Thánh, còn có kiếm vực kia?

Trong đại điện tông chủ của Tuyệt Trận tông tông.

Hoàng Thiên Minh mở bừng mắt, nở nụ cười âm hiểm rồi lẩm bẩm nói: "Hơn nữa, trên người kiếm tu này có hơi thở của người quen nha."

Hoàng Thiên Minh cũng không có nói cho người khác biết chuyện này.

Những gì thi khôi chứng kiến thì Hoàng Thiên Minh đều có thể chứng kiến.

Khiến thực lực tất cả mọi người đều gia tăng một mảng lớn!

Mỗi một thi khôi không chỉ có thể dùng để chiến đấu.

Sống chết của những người này có liên quan gì đến hắn đâu?

Đương nhiên.

"Xem ra tên kiếm tu kia chính là tâm ma của bản thể này."

Đồng thời, thi khôi không truy kích mà trở về cũng do Hoàng Thiên Minh ra lệnh.

Hoàng Thiên Minh ngồi trên ghế cao.

"Hai truyền thừa từ Kiếm Thánh, nhưng cảnh giới còn thấp như thế, thật ra không đáng sợ hãi."

Bọn chúng còn có thể làm tai mắt của Hoàng Thiên Minh.

Cảnh tượng chiến đấu vừa rồi rơi vào mắt thi khôi liền truyền tới thức hải của Hoàng Thiên Minh.

Nam tử mặc giáp cúi đầu, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ, nói: "Tiền tuyến xảy ra chuyện, ba nhánh quân đều gặp phải phục kích bên ngoài Thiên Khiển cốc."

Hắn bẩm báo: "Tham kiến đại hoàng tử."

Đại điện lặng ngắt như tờ.

Chuyện huỷ diệt chỉ là một cái búng tay mà thôi.

Trong Tuyệt Trận tông có một tòa lao ngục do đại hoàng tử lập ra.

Hoàng Thiên Minh tự tin, chỉ cần thực lực của hắn khôi phục thêm chút nữa, dù là liên minh Bắc Vực hay là Diệp Thu Bạch kia.

Vô số âm hồn suốt ngày tru tréo, gào thét!

Trong sơn cốc kia lại tràn ngập âm hồn!

Lao ngục này nằm giữa một sơn cốc.

Lúc này, có nam tử thân khoác áo giáp đi đến, quỳ một gối, trên mặt mang theo sự sợ hãi.

Chỉ có tiếng ngón tay gõ vào ngọc thạch theo tiết tấu tiếng vọng khắp đại điện!

Tiếng vang không quá to nhưng khi lọt vào trong tai nam tử mặc giáp lại tựa như tiếng chuông gọi hồn của Diêm Vương.

Bọn họ biết rất rõ ràng thủ đoạn của vị đại hoàng tử trước mắt này.

Hoàng Thiên Minh nhướng mày nói: "Xem ra đã có chuyện?"

Trong lúc nhất thời.

Ngón tay gõ vào ngọc thạch trên ghế, tạo ra tiếng vang trong trẻo.

Sắc mặt Hoàng Thiên Minh không có bất kỳ biến hóa gì, ngón tay chậm rãi nâng lên, chậm rãi hạ xuống.

Như muốn được giải oan.

Nếu có người phạm sai lầm sẽ bị đại hoàng tử tuyệt tình ném vào trong lao ngục kia.

Phải chịu thống khổ vì âm hồn ăn mòn thân thể.

Cảm giác thống khổ tột cùng, sống không bằng chết, không có người muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Hoàng Thiên Minh lạnh nhạt hỏi tiếp: "Tổn thất như thế nào?"

Nghe đại hoàng tử hỏi chuyện.

Nam tử mặc giáp kinh hoảng trả lời: "Địa sát quân tổn thất ba cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ."

"Huyền minh quân tổn thất năm trăm người."

"Hoàng tuyền quân tổn thất hai cường giả Càn Nguyên cảnh cùng với hơn ngàn hơn, là nhánh quân tổn thất nặng nề nhất!"

Bên trong phòng tối này có bày một trận pháp phong ấn.

Ở phía sau có một căn phòng tối.

Hoàng Thiên Minh cũng đứng dậy đi hướng về phía sau đại điện.

Nam tử mặc giáp lui ra.

"Tuân lệnh."

E là lao ngục trong sơn cốc sẽ trở nên náo nhiệt lên...

Nhiều nhất chỉ có thể sống được một năm.

Nhưng trong vòng một năm cũng đủ để kết thúc trận chiến tranh hoang đường này rồi.

Hoàng Thiên Minh nhẹ nhàng nói: "Được, gọi thống soái ba nhanh quân nhanh chóng trở về đi."

"Đồng thời, đổi ba tên thống soái mới để thống lĩnh huyền hoàng tam quân."

Nam tử mặc giáp nghe xong, thân thể run lên.

Hắn hiểu rõ lời này.

Ba tên thống soái kia nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, dù sao để xuất hiện sai lầm lớn như thế mà.

Tội không đáng chết.

Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Chỉ là cưỡng ép tăng thực lực lên tới Càn Nguyên cảnh thì thọ mệnh sẽ không còn nữa, về đến điểm cuối.

Thi triển bí pháp lần thứ hai là được rồi.

Nhưng với thủ đoạn của Hoàng Thiên Minh thì muốn tái tạo lại những người đã mất rất là đơn giản.

Tất nhiên, tổn thất thế này trong mắt bọn họ là rất lớn.

Giống như không để ý chút nào.

Nghe nam tử mặc giáp báo cáo, Hoàng Thiên Minh chỉ ừ một tiếng.

Trong trận có một nữ tử bị từng sợi từng sợi xiềng xích bó chặt.

Những sợi xiềng xích tràn ngập linh khí.

Tựa hồ đang không ngừng hướng linh khí tới, rót vào trong cơ thể nữ tử!

Nhìn cảnh tượng này, Hoàng Thiên Minh nở nụ cười âm u."Không nghĩ tới ở thời đại này còn có thể chất Thiên U lô đỉnh."

"Chỉ là thực lực hơi yếu một ít."

Nữ tử đúng là Khương Thiền.

Mà chuyện Hoàng Thiên Minh đang làm bây giờ chính là mạnh mẽ tăng cường thực lực của Khương Thiền.

Đợi cho nàng đạt tới Hư Thần cảnh, hắn liền có thể hấp thu lực lượng từ lô đỉnh.

Như vậy thì thực lực của Hoàng Thiên Minh cũng sẽ khôi phục đến đỉnh phong, thậm chí khả năng đánh vượt qua thực lực trước kia.

Còn Khương Thiền, trong tình huống liên tục được quán thâu linh khí vào cơ thể thì nàng đã đạt tới Càn Nguyên cảnh trung kỳ.

Chỉ là mạnh mẽ tăng cường thực lực như thế này chắc chắn sẽ tạo ra căn cơ không ổn định cùng với vấn đề thân thể có thể không thừa nhận nổi thực lực.

Nhưng mấy chuyện này đều không nằm trong vòng suy xét của Hoàng Thiên Minh.

Chỉ cần cảnh giới đạt tới Hư Thần là có thể.

Căn cơ không ổn định thì có liên quan gì tới hắn đâu. ...

Ở một nơi khác.

Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.

Nơi dừng chân của liên minh Bắc Vực.

Đám người Diệp Thu Bạch đã về tới đại điện nghị sự.

Nghênh đón bọn họ chính là một tràng vỗ tay kéo dài không dứt.

Ngũ Đức Thời tiến đến nghênh đón, vui vẻ cười nói: "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha!"

"Xem ra, có người nối tiếp thế hệ chúng ta rồi."

Diệp Thu Bạch không có kiêu ngạo, khiêm tốn gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.

Đại trưởng lão Thiên Thanh tông lúc cũng đi tới trước mặt tông chủ Thiên Thanh tông tông, nhỏ giọng nói.

Tông chủ Thiên Thanh tông nghe xong, nhìn về phía Diệp Thu Bạch, ánh mắt tràn đầy sự phức tạp.

Ngay sau đó hắn đi đến Diệp Thu Bạch, bỗng nói lời xin lỗi!

"Phía trước, lúc suy nghĩ kế sách, ta có chút nặng lời, xin thứ lỗi."

Diệp Thu Bạch cũng sửng sốt.

Ngay sau đó, tông chủ lại nhẹ nhàng cười nói: "Nhưng có thế hệ trẻ tuổi như các ngươi, đối mặt với trận chiến tranh này, chúng ta có thêm lý do để mong chờ sự thắng lợi."

Ngũ Đức Thời cười nói: "Lần này Diệp Thu Bạch lập công đầu, các vị không có ý kiến gì đi?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu cười cười.

Tự nhiên không có ý kiến!

Kế hoạch phục kích kế là do Diệp Thu Bạch đề ra!

Kế hoạch đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với đội quân của Lạc Nhật vương triều, kéo dài tiến trình tam quân công kích ở một mức độ nào đó!

Trong thời điểm làm đội quân Lạc Nhật vương triều trì trệ còn thành công giải cứu đám người đại trưởng lão Thiên Thanh tông.

Có thể nói.

Lần hành động này đã hoàn toàn thành công, thành công một cách hoàn mỹ.

Toàn bộ công lao đều quy về Diệp Thu Bạch!

Cũng bởi vì lần phục kích này mà hiện tại trên dưới liên minh Bắc Vực đều phấn chấn hơn.

Dù sao trước đó bọn họ đều cho rằng trận thế của Lạc Nhật vương triều quá mức cường đại, quá dũng mãnh.

Bọn họ không cách nào chiến thắng.

Giờ đây bởi vì kế hoạch phục kích lần này mà ý nghĩ của bọn họ bị xoay chuyển.

Sĩ khí tăng lên rất nhiều.

Ngũ Đức Thời cười nói: "Nói một chút đi, Diệp Thu Bạch, ngươi muốn được khen thưởng cái gì?"

Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút rồi lắc lắc đầu, nói: "Ngày sau rồi nói chuyện này, hiện tại lấy chiến sự là chính."

Hiện tại hắn cũng không thiếu thứ gì.

Nói thật.

So với đồ vật ở nơi này, dù là tài nguyên tu luyện hay Bảo Khí, ở chỗ sư tôn có nhiều đồ càng tốt hơn cho hắn.

Hắn chướng mắt mấy thứ này nha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận