Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1365 - Váy đỏ nữ nhân

Ra khỏi mộ đạo có ma thú, mọi người tiến đến một mộ thất rộng lớn.

Tầng mộ thất này không có quá nhiều vật bài trí, chỉ có một tòa đài cao, dưới đài là trăm bậc thang.

Trên đài cao có một cỗ quan tài khổng lồ.

Bốn phía quan tài có tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước trông rất sống động, giống như có được sinh mệnh, đang không ngừng phóng thích uy áp.

Sắc mặt mọi người ngưng trọng nhìn cỗ quan tài khổng lồ bị xiềng xích trói chặt.

Chỉ nhìn chằm chằm thôi mà đã cảm nhận được uy áp to lớn bao phủ lấy mình.

Đàm Ninh ngưng trọng nói:

"Đã chết trăm vạn năm mà vẫn bị trấn áp trong quan tài, còn có thể phóng thích ra uy áp cường đại như vậy, lúc còn sống sẽ cường đại đến mức nào đây?"

Lúc này, Sa Nguyên Thịnh đột nhiên nói:

Chỉ nghe Sa Nguyên Thịnh tiếp tục nói:

Lòng mọi người không khỏi trầm xuống, đồng thời cũng nổi lòng tham.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Sa Nguyên Thịnh.

Chỉ có thể chứng minh được sự cường đại của Hỗn Độn Thần Triều, một Thân Vương Quốc nho nhỏ dưới trướng đã kiến tạo được tòa lăng khủng bố như thế này.

Đàm Ninh khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy Sa Nguyên Thịnh nói như vậy chắc chắn có ý đồ không tốt.

Không ai trả lời.

"Chung quanh cũng không có thứ gì khác, hẳn là vật truyền thừa có liên quan đến quan tài trên đài cao."

Hơn nữa nơi này còn không phải chủ mộ thất, thuộc hạ của thân vương có thực lực bực này, vậy bản thân Thân vương thế nào?

Cũng không ai có thể trả lời.

"Nơi này tất nhiên có vật truyền thừa, hơn nữa nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau đi, hẳn là phải lấy được vật truyền thừa mới có thể tiếp tục tiến tới."

"Cho nên phải có người đi tới gần quan tài kia, mà người nào đó vừa rồi ở trong mộ đạo không có xuất lực, để cho hắn đi hẳn là rất hợp lý?"

E là bảo vật và truyền thừa trong lăng mộ thân vương nhiều không đếm xuể!

Theo ánh mắt của Sa Nguyên Thịnh, ánh mắt tất cả mọi người rơi đều rơi vào trên người Thạch Sinh.

"Cho nên?"

Sa Nguyên Thịnh nhe răng cười một tiếng, nhìn về phía Thạch Sinh đang đả tọa khôi phục tinh thần chi lực, nói:

Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng, không muốn đưa ra ý kiến.

"Chuyện chúng ta tìm được cơ quan chỉ là vấn đề thời gian, nhưng vừa rồi lúc chống đỡ đám bọ cánh cứng kia hắn không làm gì cả?"

Lúc này Thạch Sinh mở mắt, hắn nhìn về phía Sa Nguyên Thịnh, thản nhiên nói: "Cái cớ của ngươi thật sự quá vụng về."

"Nếu như không nhờ Thạch Sinh hao hết lực lượng tìm được quan chỗ, e là chúng ta vẫn đang còn bị vây trong mộ đạo kia!"

"Chỉ nói miệng tự nhiên vô dụng, bất quá... Nếu như dùng thực lực ép ngươi thì sao?"

Sắc mặt Phương Khung trầm xuống.

Đàm Ninh lạnh lùng nhìn Sa Nguyên Thịnh.

Đang lúc Thạch Sinh chuẩn bị phóng thích tinh thần chi lực thì Đàm Ninh bước ra một bước, xuất hiện trước người Thạch Sinh, cũng bộc phát uy áp Tổ Cảnh đối kháng.

Nói tới đây, uy áp Tổ Cảnh từ thân thể Sa Nguyên Thịnh bạo phát ép về phía Thạch Sinh.

Sa Nguyên Thịnh cười lạnh nói:

Thạch Sinh đã khôi phục tinh thần chi lực, chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm Sa Nguyên Thịnh, nói tiếp:

"Ngươi cảm thấy, hiện tại chơi trò này còn hữu dụng sao?"

Sa Nguyên Thịnh lắc đầu nói:

"Ngươi!"

Chỉ có người Hỗn Linh học viện và Cửu Long thần triều trợn mắt nhìn Sa Nguyên Thịnh.

Ai cũng biết tới gần quan tài tuyệt đối sẽ gặp phải nguy hiểm, không có ai muốn làm người thử trước, nếu chuyện không liên quan đến mình, vậy thì cứ đứng nhìn là tốt rồi.

Bất quá trong lòng bọn họ đều biết Sa Nguyên Thịnh chỉ đang tùy tiện tìm một cái cớ, muốn cho một người đi làm đá dò đường mà thôi.

"Nếu ngươi can đảm làm như vậy, ta dám cam đoan chỉ cần Sa Hải Tông các ngươi dám bước ra khỏi hoang mạc một bước, Hỗn Linh học viện chúng ta nhất định sẽ đuổi giết tới chân trời góc biển!"

Sa Nguyên Thịnh không khỏi trào phúng cười to:

"Còn nữa, ngươi hỏi các vị ở đây, bao gồm cả người của thế lực bên ngoài các ngươi, có phải bọn họ cũng đồng ý phương án ta đề xuất hay không?"

Đàm Ninh nhìn về phía người chung quanh, ngoại trừ người Hỗn Linh học viện và Cửu Long thần triều, người các thế lực khác đều nhìn chằm chằm Thạch Sinh.

Điều này làm cho lòng Đàm Ninh trầm xuống.

Nói thế lực ngoại giới không đội trời chung với thế lực hoang mạc.

Nhưng một khi gặp phải loại tình huống thế này, làm gì còn thù hận.

Đây chính là Hỗn Độn Giới, lợi ích làm đầu.

Sa Nguyên Thịnh há mồm muốn nói gì đó, nhưng chòn chưa nói ra thì ánh mắt đã bị một thứ gì đó cực kỳ khủng bố hấp dẫn, hắn há miệng ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, đồng tử đột nhiên co rút lại, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Cuối cùng có từng luồng thần hồn chi lực quấn ngón tay nữ nhân váy đỏ sau đó bị kéo ra.

Chỉ thấy móng tay không chút trở ngại đâm vào mi tâm, ánh mắt tên thiên kiêu tràn ngập hoảng sợ, miệng há to nhưng không thốt ra lời.

Nói xong, nữ nhân váy đỏ đã vượt qua trăm bậc thang tới trước mặt một tên thiên kiêu của thế lực ngoại giới, móng tay đỏ như máu nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của tên này.

"Ai, trăm vạn năm không có gặp qua người sống, làm sao lại bất động vậy?"

Nữ nhân váy đỏ chân trần giẫm lên mặt đất, từng bước từng bước đi xuống đài cao, vừa đi vừa nói:

Chỉ có tròng mắt có thể miễn cưỡng chuyển động.

Chỉ thấy quan tài trên đài cao vẫn bị xiềng xích trói chặt, nhưng trên nắp quan tài lại có một nữ nhân váy đỏ đang ngồi bắt chéo chân, khuỷu tay chống đùi khom lưng, lòng bàn tay nâng cằm.

Dùng vẻ mặt đầy hứng thú nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một đám kiến hôi!

"Các ngươi tiếp tục đi, trăm vạn năm rồi chưa được xem trò hay nha, đừng dừng lại."

Trên người nữ nhân váy đỏ không hề có khí tức gì, váy mang màu đỏ tươi như máu, dung nhan tuyệt mỹ yêu diễm của nàng tình huống bình thường sẽ làm cho vô số cường giả điên đảo.

Thế nhưng ở tình huống hiện tại, không ai còn tâm trạng thưởng thức loại xinh đẹp này, chỉ cảm giác được sống lưng phát lạnh, toàn thân toát mồ hôi.

Nàng xuất hiện khi nào?

Từ nơi nào ra?

Ánh mắt mọi người không khỏi dời đến cỗ quan tài kia, rõ ràng xiềng xích chưa cởi ra...

Trước ánh mắt của nữ nhân váy đỏ, mọi người ở đây như trúng thuật định thân định, cho dù mạnh mẽ muốn nhúc nhích cũng không thể!

Sắc mặt Thạch Sinh và Phương Khung cũng trở nên ngưng trọng.

Dần dần tất cả mọi người đều nhìn về phía đài cao.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Vừa dứt lời, sắc mặt người này cũng dần dần cứng ngắc, tràn ngập kinh hãi.

Ngươi làm sao... sao vậy?!

Người bên cạnh chú ý tới dị trạng của Sa Nguyên Thịnh, không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn.

Nàng đặt ngon tay lên trên môi hút một cái, liếm môi nói: "Rất ngon nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận