Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1031 - Chỗ sau trong Vân Mộng trạch, tiếng rống khủng bố

. . . .

Sáng sớm, tia sáng đầu tiên xuất hiện ở đường chân trời tựa như gợn sóng khuếch tán, chậm rãi dâng lên tới.

Ở cửa Vân Mộng thành, bốn người Mục Phù Sinh đã tập kết lại.

Không bao lâu sau liền có ba tên nam tử đồng thời xuất hiện bên cạnh.

"Các ngươi chính là mấy tên tiểu bối muốn tiến vào chỗ sâu trong Vân Mộng trạch sao?"

Một nam tử trung niên thân xuyên trường bào, trông dáng vẻ có chút gầy yếu nhàn nhạt hỏi.

Bốn người Mục Phù Sinh gật gật đầu.

Nam tử trung niên quét nhìn bốn người một lượt, sau đó trong ánh mắt có chút không vui.

"Hắn là Vân Trạch thuộc phủ Thành chủ, còn ta là Liên Minh Phù Triện Sư Lạc Phong."

"Tiếp đến chúng ta sẽ hộ tống các ngươi tiến vào chỗ sâu trong Vân Mộng trạch, nói vậy các ngươi cũng đã biết chỗ sâu nguy hiểm đến mức nào, cho nên nhất định phải ở trong phạm vi ba trượng xung quanh chúng ta."

"Các ngươi cũng đừng để ý, hắn là Hứa Lạc trưởng lão của Liên Minh Trận Pháp Sư, tính tình vẫn luôn thối như thế."

Lạc Phong cười nói:

"Được rồi được rồi, nếu đã đến một bước này, cũng không cần nói thêm gì nữa."

Hiển nhiên, Lạc Phong cho rằng bọn họ chỉ là bốn tên tiểu bối không biết trời cao đất dày, muốn thêm kiến thức mà thôi.

"Chỉ với chút cảnh giới này, không biết làm như thế nào thuyết phục mấy người thành chủ, thật sự là không muốn sống nữa?"

"Đến lúc đó chúng ta tiến vào chỗ sâu trong đầm lầy, các ngươi nhìn nhìn một chút chút là có thể trở về."

Nói tới đây, nam tử đầu bạc nhìn về phía bốn người Mục Phù Sinh, cười nói:

Mục Phù Sinh vừa định nói chuyện thì một tên nam tử đầu bạc có gương mặt hòa ái cười nói:

Sau khi giới thiệu xong.

"Vậy phiền toái ba vị tiền bối."

Ngay sau đó lại chỉ sang nam tử trung nên vẫn yên lặng từ đầu tới giờ:

"Rất tốt."

Bốn người Mục Phù Sinh đều cười cười.

Bất quá bốn người cũng không có lên tiếng phản bác, Diệp Thu Bạch cười gật đầu nói:

Cả ba có tu vi Thần Hoàng cảnh đỉnh.

Cho nên vì bảo hộ thỏa đáng, bảo đảm bốn người Mục Phù Sinh sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Đối phương căn bản không có một chút năng lực chống đỡ, đều bị ba người nhanh chóng ra tay chém giết.

"Chúng ta đi thôi.". . . . . .

Cảnh tượng nơi đây so với khu vực trung đoạn có thể nói là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lạc Phong ngẩng đầu lên dẫn đầu đi ra bên ngoài thành:

Cộng thêm ảnh hưởng của trọng lực từ trường, mấy người không cách nào ngự không phi hành, chỉ có thể vận chuyển linh khí đi trên bề mặt đầm lầy.

Ảnh hưởng của sương mù ảo cảnh và độ nồng đậm đã tăng lên chừng bốn năm lần.

Ở trước mặt đám người Diệp Thu Bạch có sương mù dày nặng tràn ngập trong không khí, sương trắng bao phủ khắp đầm lầy.

Ba đại thế lực đều cực kỳ coi trọng đám người Mục Phù Sinh.

Một đường hữu kinh vô hiểm trực tiếp tiến vào phạm vi Vân Mộng trạch.

Dưới tác dụng của Vân Huyễn đan, đám người cùng nhau tiến vào chỗ sâu trong Vân Mộng trạch.

Khi mấy người vào tới chỗ sâu rồi.

Vì vậy phái ra ba tên cường giả đều là cường giả hàng đầu.

Bất quá có ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh uy hiếp.

Đương nhiên trong quá trình tiến đến Vân Mộng trạch cũng có người thuộc các thế lực bên ngoài Vân Mộng thành tiến hành ngăn chặn.

Trên đường tiến đến Vân Mộng trạch, Lạc Phong không ngừng giảng giải những chuyện cần chú ý cho bốn người Mục Phù Sinh biết.

Bùn đất trong đầm lầy trở nên thật nặng nề, mỗi một bước đều tựa như bị lún sâu xuống, mặt đầm lầy như muốn nuốt chửng bước chân.

Phóng mắt nhìn, cây cối nơi xa thấp bé vặn vẹo, cành lá như xương cốt vươn ra, như quỷ thủ ẩn nấp trong bóng đêm.

Từ những chạc cây có tiếng hí trầm thấp vang lên, nghe giống như tiếng u linh kêu gào khiến người ta sợ hãi.

Hết thảy đều có vẻ cực kỳ không bình thường.

Sau khi tới nơi này, sắc mặt của ba người Lạc Phong cũng không còn nhẹ nhàng như trước, ngược lại tràn đầy nghiêm túc và ngưng trọng.

"Tới nơi này, hết thảy đều phải cẩn thận hành sự, nhất định không thể tự tiện hành động, nếu không dù cho ba người chúng ta ra tay cũng không cách nào cứu giúp, hiểu rõ chưa?"

Ngay sau đó Lạc Phong tiếp tục nói: "Chúng ta hành sự ở quanh đây, một ngày lúc sau liền trực tiếp rời đi."

Bất quá trong mắt ba người bọn họ còn có thêm sự kinh ngạc.

Bọn họ tiến đến nơi này còn có một mục đích khác.

"Chúng ta có lý do không thể không đi tới địa phương này, ba vị tiền bối có thể không cần theo chúng ta tiến vào trong đó."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Nếu đây là mục đích của các ngươi, ta thấy nên dọn đường trở về đi."

Hứa Lạc hai tay ôm ngực, lạnh lùng nói:

"Các ngươi có thiên phú là không tồi, bất quá cũng không phải lý do lỗ mãng, làm đến nơi đến chốn, các ngươi bước vào Thần Chủ cảnh mới có tư cách tiến vào địa phương này tìm tòi!"

Lạc Phong cũng thu liễm nụ cười:

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch lấy bản đồ ra chỉ vào một chỗ đánh dấu bên trên nói:

"Ba vị tiền bối, chúng ta muốn đi tới địa phương này."

"Không được!"

"Không có khả năng!"

"Hồ nháo!"

Ba người đồng thời quát.

Cường giả Thần Hoàng cảnh của phủ thành chủ Vân Trạch vẫn luôn yên lặng giờ đây phẫn nộ nói:

"Chỗ đánh dấu đỏ này, dù là ba người chúng ta, thậm chí đám người thành chủ mà tiến vào, khả năng sống sót trở ra đều cực kỳ thấp!"

"Dù cho có thể trở ra cũng sẽ phải trả một cái giá cực kỳ to lớn, các ngươi chỉ với Thần Vương cảnh, có tư cách gì tiến vào trong đó?"

Bất quá lời Diệp Thu Bạch nói kế tiếp lại làm cho tim ba người thiếu chút nữa đều ngừng đập.

Lớn đến mức đủ để thay đổi cách cục toàn bộ Vân Mộng Tinh Vực!

Tác dụng của Vân Huyễn đan quá lớn!

Chỉ với điểm này thôi ba người Lạc Phong đã lập tức hiểu rõ vì sao hai vị tháp chủ cùng với thành chủ đều thận trọng phân phó ba người như thế, không tiếc mọi giá, muốn bảo hộ bốn người Diệp Thu Bạch.

Dựa theo tình hình hiện tại, chỉ cần không bị thứ gì khác uy hiếp thì trong thời gian ba ngày hẳn là không có bất kỳ vấn đề!

Chính là thử nghiệm xem dùng Vân Huyễn đan tiến vào chỗ sâu trong Vân Mộng trạch thì dan dược cò thể chống được tới mức nào.

Lạc Phong còn định nói gì đó nhưng mà ở thời điểm này, sự yên tĩnh của đầm lầy đột ngột bị một tiếng rống to đánh vỡ.

Đó là một tiếng rống thâm trầm mang theo cảm giác hung ác, giống như dã thú phẫn nộ rít gào khiến toàn bộ đầm lầy chấn động!

Không gian chấn động, bùn đất bên trong đầm lầy lại bị tiếng rống làm cho cuồn cuộn dâng lên, nổi sóng lớn.

Giống như đang tuyên cáo có tồn tại khủng bố nào đó buông xuống!

Bốn người Diệp Thu Bạch cùng với ba tên cường giả Thần Hoàng cảnh đỉnh nghe được đều cảm thấy kinh hoảng!

"Đây là âm thanh gì?!"

Phương Khung thất thanh hỏi.

Sắc mặt Lạc Phong trở nên khó coi: "Đầm lầy chi chủ. . . . . . Tồn tại Thần Chủ cảnh tồn tại."

Hứa Lạc cũng không khỏi ngưng trọng nói:

"Nhưng mà cách năm mươi năm đầm lầy chi chủ mới phát ra tiếng rống một lần, rõ ràng mới cách lần trước có ba năm. . . . . ."

Vân Trạch lấy ngọc bội ra chuẩn bị truyền âm:

"Chuyện này cần phải bẩm báo cho Thành chủ biết, ta có dự cảm không tốt."

Tiểu Hắc lại khẽ nhíu mày, cẩn thận nghe tiếng rống trầm thấp, kéo dài này, nhỏ giọng nói:

"Nhưng vì sao. . . . . . Vì sao ta cảm thấy trong tiếng rồng này lại tràn ngập sự thống khổ?"

Tràn ngập sự thống khổ?

Ba người Diệp Thu Bạch đều xoay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc.

"Giống như. . . . . . Là một tín hiệu cầu cứu sao?"

Nghe được lời Tiểu Hắc nói.

Sắc mặt ba người Diệp Thu Bạch thay đổi, hình như nghĩ tới chuyện gì đó.

Chẳng lẽ đầm lầy chi chủ có liên quan đến một trong ba hồn của Tiểu Hắc?

Nếu không vì sao chỉ có Tiểu Hắc mới cảm giác như thế này đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận