Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 125 - Tinh thần chi lực, hoàn thành phong ấn

Cầu Đạo sơn chân.

Mộ Tử Tình nghe Diệp Thu Bạch nói xong thì ánh mắt lại ảm đạm.

"Nhưng ngay cả người nhà của ta đều không thể giải quyết..."

Diệp Thu Bạch vừa nghe liền hiểu.

Xem ra gia tộc của Mộ Tử Tình cũng không đơn giản.

"Sư tôn ta cũng không phải người bình thường, từ sau khi ta bái sư, chưa từng thấy qua chuyện mà hắn không thể."

"Hơn nữa, dù không được thì cũng phải thử chứ, phải có hy vọng."

"Huống hồ không pháp công pháp ta tu luyện có thể chống lại ảnh hưởng từ thể chất của ngươi sao? Công pháp cũng do sư tôn truyền thụ cho ta."

Trong sân có một trận pháp có thể câu thông đạo ý ở Cầu Đạo sơn!

Ngay sau đó Mộ Tử Tình nói ý đồ của Diệp Thu Bạch cho Mộ lão nghe.

Chỉ thấy lão giả vẫn nhắm mắt nhưng đã cảm nhận được hai người đến.

"Còn tiểu tử ngươi tới nơi này làm gì, không phải đã cầm đi truyền thừa kiếm đạo trong Cầu Đạo sơn rồi sao?"

Diệp Thu Bạch nghĩ tới lão giả dưới chân Cầu Đạo sơn.

"Ngươi nói sư tôn ngươi có thể trị tận gốc vấn đề thể chất của Tử Tình?"

Mộ Tử tình gật gật đầu, cười nói: "Ta đây đi nói một tiếng với Mộ gia gia."

Mộ lão bỗng nhiên mở mắt, trong mắt không có sự vẩn đục vì tuổi già mà lập loè ánh sao!

Mộ Tử Tình mang theo Diệp Thu Bạch tới trước mặt lão giả.

Mộ gia gia?

Từ đó có tác dụng trấn áp thể chất của Mộ Tử Tình.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch thay đổi.

"Nha đầu, không phải nói ngươi đừng rời khỏi sân viện sao?"

Nhanh chóng phóng xuất kiếm ý mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được!

Giống như có thể nhìn thấu vạn vật ở thế gian này!

Khi nói chuyện thì phóng xuất một hơi thở khổng lồ áp lên người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Tất nhiên gia sư rõ ràng, thể chất của Mộ Tử Tình là Hàn băng linh mạch, có thể trấn áp hấp thu thì sẽ tăng cao tốc độ tu luyện, một khi thất bại thì thần hồn và thân thể đều bị đóng băng mãi mãi!"

Lúc này Diệp Thu Bạch cũng nói: "Đúng vậy, gia sư có biện pháp giải quyết."

Chẳng lẽ sư tôn người này không phải người thuộc vùng thế giới này?

Mộ Tử Tình thấy cảnh này liền oán trách: "Mộ gia gia, ngươi dọa Thu Bạch làm gì nha."

Mộ lão dò hỏi.

Thực lực của lão giả trước mắt rất mạnh!

Dù sao vấn đề thể chất của Mộ Tử Tình làm cho gia tộc bọn họ không cách nào giải quyết.

Lòng nghi ngờ của Mộ lão rất nặng.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu xác nhận: "Thật sự."

Mộ lão nghe xong thu hồi hơi thở.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộ lão trở nên nghiêm trọng: "Vậy hẳn ngươi cũng biết phương pháp giải quyết thể chất này khó khăn đến thế nào đi?"

"Sư tôn tự nhiên biết, nhưng hắn có biện pháp giải quyết."

"Thật sự?"

"Vậy sư phụ ngươi biết thể chất của Tử Tình như thế nào sao?"

Thể chất này không hề có chút ghi chép nào ở nơi đây!

Mộ lão nghe xong, sắc mặt thay đổi.

"A?"

Hiện giờ, Diệp Thu Bạch nói sư tôn hắn có thể giải quyết.

Mộ lão không thể nào tin được!

Diệp Thu Bạch nhận ra Mộ lão đang do dự và chưa tin tưởng.

Hắn nhún vai, một cỗ sinh chi ý bao phủ bao phủ lấy thân thể.

Ngay sau đó hắn kéo tay Mộ Tử Tình.

Phụt!

Mặt Mộ Tử Tình đỏ bừng!

"Ngươi... Ngươi làm gì đó..."

Sắc mặt Mộ lão bỗng biến đổi.

Khe nứt không gian bắt đầu chậm rãi mở to.

Ở chỗ dâu trong hoang mạc Nam Vực.

Giờ phút này.

Hai người từ biệt rồi đi Nam Vực. ...

Mộ Tử Tình gật gật đầu.

Mộ lão nhìn Mộ Tử tình, nói: "Nha đầu, nhớ mang theo Linh Phách châu."

Cũng chỉ mới Thủy Dật cảnh mà thôi.

Lại có thể nắm tay Mộ Tử Tình mà không bị gì cả?

Lúc này Diệp Thu Bạch nói tiếp: "Mộ lão, hiện tại ngươi có thể tin rồi chứ."

"Bởi vì công pháp tu luyện nên ta mới có thể làm được chuyện này."

"Mà công pháp là sư tôn truyền thụ cho ta."

Mộ lão yên lặng một lúc rồi mới gật gật đầu: "Xem ra sư tôn ngươi có chút bản lĩnh, vậy thì ta giao Tử Tình cho ngươi."

"Nhưng nếu trị không hết thì phải lập tức trở về đây, không được vượt quá bảy ngày!"

"Một khi vượt quá bảy ngày, hàn băng chi lực trong thân thể Tử Tình không còn được trấn áp, hậu quả khó mà tưởng tượng!"

Diệp Thu Bạch ngiêm túc đáp lời: "Ta hiểu được."

Xét về cảnh giới.

Còn Diệp Thu Bạch?

Nếu tùy tiện chạm vào, ngay cả hắn cũng sẽ bị hàn băng chi lực gây thương tích.

Mà người có đủ thực lực như hắn cũng không dám tùy tiện chạm vào Mộ Tử Tình!

Phải biết rằng người có thực lực không đủ không thể tới gần Mộ Tử Tình!

Tay và thân thể Diệp Thu Bạch không bị đóng băng!

Hơi thở hủy diệt phát ra càng nồng đậm hơn.

Lúc này, đại trận phong ấn mà đám người Tần Thiên Nam đang thiết lập cũng bắt đầu run rẩy.

"Không xong!"

Sắc mặt tông chủ Minh Dương tông thay đổi, rống to: "Đại trận phong ấn sắp không xong!"

Sắc mặt những người khác cũng thay đổi.

Nếu đại trận phong ấn bị hơi thở hủy diệt không lồ này phá vỡ thì không chỉ người Nam Vực.

Ngay cả bản thân bọn họ cũng lành ít dữ nhiều!

Thực lực càng mạnh, sống càng lâu.

Cũng càng tiếc mạng sống hơn.

Tần Thiên Nam cảm nhận được mọi người đang do dự, thậm chí còn có ý rời đi.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, nói: "Không cần hoảng loạn, lập tức gia cố trận pháp!"

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Lục Trường Sinh: "Có biện pháp giải quyết không?"

Lục Trường Sinh gật đầu.

Ngay sau đó phất tay, có bảy luồng linh khí bắn phóng ra, rơi vào bảy vị trí khác nhau.

Gia cố trận pháp!

Nếu cẩn thận quan sát liền phát hiện bảy vị trí mà linh khí rơi vào là vị trí Bắc Đẩu thất tinh.

Lúc này, trên không trung có bảy luồng sáng lóng lánh phủ xuống rơi vào trận pháp giúp trận pháp ổn định.

Lục Trường Sinh mượn tinh thần chi lực từ Bắc Đẩu thất tinh để phụ trợ trận pháp.

Giờ khắc này, hơi thở hủy diệt bị lực lượng phong ấn ép ngược trở lại khe không gian.

Đại trận phong ấn cũng không còn dao động.

Mọi người thấy cảnh này đều thầm nghĩ.

Rốt cuộc là người phương nào?

Vừa ra tay liền có thể trấn áp cỗ hơi thở hủy diệt mà nhóm bọn họ không cách nào giải quyết?

Tần Thiên Nam mỉm cười gật gật đầu.

Hiển nhiên đưa tiểu tử Lục Trường Sinh này tới đây là một lựa chọn chính xác.

Nếu không, chỉ dựa vào bọn họ thì có khả năng không cách nào xử lý!

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Các khe không gian đã bị đại trận phong ấn.

Hơi thở hủy diệt không tiết ra bên ngoài nữa.

Thành công.

Đám người Tần Thiên Nam đều nhẹ nhàng thở ra.

Lục Trường Sinh cũng duỗi duỗi người, lười biếng nói: "Được rồi, xong việc, ta có thể đi rồi chứ?"

Giờ phút này, Lục Trường Sinh chỉ muốn trở về nằm ngủ.

Tần Thiên Nam bất đắc dĩ nói: "Còn chưa thể đi, chúng ta còn cần nghĩ cách tiến vào tìm tòi."

"Vậy các ngươi cứ vào là được nha?"

Lục Trường Sinh không có chút hứng thú.

"Sợ sau khi chúng ta đi vào thì phong ấn sẽ buông lỏng, lúc đó cần ngươi ra tay."

Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý,"Vậy các ngươi vào thôi, ta ở bên ngoài canh giữ, lười quá."

Đám người tông chủ Minh Dương tông thấy cảnh này, vẻ mặt cũng có chút kỳ dị.

Hơi thở khổng lồ như thế.

Tất nhiên bên trong có bảo vật, người này lại không có chút hứng thú sao?

Bọn họ nào biết.

Lục Trường Sinh thật sự không có hứng thú...
Bạn cần đăng nhập để bình luận