Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 224 - Loạn chiến

Nhìn thấy một màn này.

Bắc Phong mỉm cười nói: "Xem ra các vị đều đã đưa ra quyết định."

Bên cạnh đám người Bắc Phong đã có rất nhiều thế lực nhích lại.

Trong đó có cả lão tổ Đông Cực tông, Nhậm Đông Thăng.

Còn có thêm hai tên cường giả Hư Thần cảnh khác!

Phân biệt là Minh Hà tông Trung Vực cùng với Hạ gia Tây Vực.

Lúc này, bên phía Bắc Phong đã có sáu tên cường giả Hư Thần cảnh cùng với không biết bao nhiêu Càn Nguyên cảnh!

Tuy gia chủ Mộ Dung gia đã tử vong nhưng những cường giả còn lại của Mộ Dung gia cũng sôi nổi đứng bên phía Bắc Phong.

Bắc Phong cười cười phất tay,"Cớ gì mà Ngôn viện trưởng lại nói lời này, chỉ là điều mà mọi người kỳ vọng thôi."

Hiển nhiên câu nói cuối cùng đã mang theo sự uy hiếp rồi.

Sẽ mất hết tất cả mọi thứ.

"Như vậy cũng có thể tránh khỏi sự tử vong khi phát sinh chiến đấu."

Dù sao bây giờ chọn đội là đang đánh cược toàn bộ tương lai của tông môn, gia tộc.

Mấy năm nay bọn họ thiếu bị người khác uy hiếp sao?

Có thể nói đây là một cỗ thế lực rất đáng sợ!

Diệp Thu Bạch lại chẳng thèm quan tâm.

Một khi thua.

Cũng có thế lực lựa chọn quan sát.

"Nếu không thì Thảo Đường các vị lui lại thôi, các ngươi thấy thế nào?"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Tử vong thì không thể tránh được, nhưng mà sống trên đời này, nếu vì sợ hãi mà không dám tranh đấu thì còn tu đạo làm gì, truy tìm trường sinh làm gì chứ?"

Ngôn viện trưởng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên âm trầm, cười nói: "Kế sách của Bắc Phong thành chủ rất tốt."

"Chỉ là..."

Uy hiếp?

Chẳng qua là người uy hiếp bọn họ đã sớm chết hết.

Bọn họ đều đứng ở mặt đối lập với Diệp Thu Bạch.

"Hiện giờ các thế lực đã từng uy hiếp chúng ta đều bị huỷ diệt rồi, Bắc Phong thành chủ, còn có các vị, các ngươi thật sự không sợ sao?"

Hiện giờ, bên phía Thảo Đường chỉ có Ngôn viện trưởng cùng với Lâm Hòa Phong là cường giả Hư Thần cảnh.

Kiếm ý của Kiếm Tông phóng lên cao, uốn lượn trong khu vực này.

Thì lại thấy một bóng dáng áo đỏ cầm trường thương trong tay đi xuất hiện phía trước, tràn đầy khí thế bễ nghễ thiên hạ!

Nói tới đây, ánh mắt Diệp Thu Bạch trở nên lạnh băng, kiếm ý từ trong cơ thể bùng nổ.

Diệp Thu Bạch thấy cảnh này liền cười, lui về phía sau một bước.

Đúng là Hồng Anh!

"Đã như vậy, không bằng cứ thử xem."

Khiến người ta phải kinh hãi!

Phương diện cường giả hàng đầu thì đã thua kém bên Bắc Nguyên thành rồi.

Lão giả Phật môn chắp tay trước ngực nói: "Diệp thí chủ, hay là dĩ hòa vi quý đi, miễn cho phát sinh chiến đấu thì hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Diệp Thu Bạch vừa định nói gì.

Mặc kệ là vương triều Nam Vực hay Lạc Nhật vương triều Bắc Vực.

Nhậm Đông Thăng thì giận quá hóa cười: "Sợ sao? Chỉ với thực lực hiện tại của các ngươi, làm sao có thể là đối thủ của chúng ta?"

Sắc mặt Bắc Phong trầm xuống.

Bọn họ đều đi về hướng diệt vong.

Hiện tại hắn giao chiến trường lại cho Hồng Anh.

Một thân áo đỏ không gió mà bay, khí thế bễ nghễ thiên hạ làm mọi người đều phải ghé mắt nhìn, không khỏi có cảm giác kỳ diệu.

Người trước mắt là đế vương trời sinh!

Mang đến cho mọi người cảm giác muốn thần phục!

"A? Tiểu nữ oa tuổi không lớn nhưng khẩu khí thật sự không nhỏ nha."

Lão tổ Hạ gia Tây Vực cười khẽ một tiếng, nói: "Lão hủ thấy ngươi chỉ có tu vi Càn Nguyên cảnh, như thế nào có thể chống lại chúng ta?"

Nhiều người ở đây không biết thân phận thật sự của Hồng Anh.

Không biết nàng chính là Vân Hoàng nữ đế!

Bắc Phong cũng trầm giọng nói: "Thảo Đường thật sự không muốn lùi sao?"

Nếu đã quyết định đứng bên Thảo Đường thì phải hoàn toàn nghiêng về phía họ.

Lâm Hòa Phong và Ngôn viện trưởng liếc nhau, khẽ gật đầu đứng ra!

Bọn họ đồng thời bùng nổ hơi thở chống cự lại sáu cỗ hơi thở Hư Thần cảnh!

Bốn người Hồng Anh đối mặt với cỗ hơi thở này nhưng sắc mặt cũng không có một chút biến hóa nào.

Sáu tên cường giả Hư Thần cảnh đồng thời bộc phát hơi thở khiến tất cả Càn Nguyên cảnh ở đây đều cảm thấy hít thở không thông.

Quanh quyền truyền trượng có một dòng chảy.

"Các vị, ra tay đi."

Tức khắc, sáu gã cường giả Hư Thần cảnh đều bộc phát hơi thở!

Ba lão giả Phật môn chắp tay trước ngực, phía sau bọn họ đều có ảo ảnh A Tu La hiện lên.

Kim quang lập loè!

Nhậm Đông Thăng dùng hai tròng mắt làm vĩ khí, giống như có dòng sông màu tím lưu động bên trong.

Từng sợi năng lượng màu tím hóa thành từng thanh kiếm sắc bén xuất hiện quanh thân hắn.

Cường giả Hư Thần cảnh của Hạ gia thì đạp mạnh xuống nền băng, lớp băng chung quanh bắt đầu nứt toạc!

Băng nguyên đều vì cái đạp này mà run rẩy!

Thái thượng trưởng lão của Minh Hà tông thì lấy ra một thanh quyền trượng.

"Vậy được."

Động tác của bọn họ cũng đại biểu cho thái độ của bọn họ!

Không có tu vi Hư Thần cảnh nhưng lại không sợ cường giả Hư Thần cảnh một chút nào.

Hơi thở bùng nổ!

Ba người Diệp Thu Bạch đều tiến lên một bước!

Tiếng nói vừa dứt.

Dù sao trong Thảo Đường vẫn còn một tồn tại cực kỳ khủng bố.

Có đánh không lại thì bọn họ cũng không tin đường chủ Thảo Đường sẽ để mặc đệ tử chết ở chỗ này.

Không hề có chút do dự nào, cả hai đều bùng nổ hơi thở!

Nhưng không ai coi trọng mấy người bên phía Thảo Đường cả.

Bên Thảo Đường chỉ có hai tên cường giả Hư Thần cảnh.

Còn bên Bắc Nguyên thành lại có sáu tên.

Có thể nói là không hề có phần thắng.

Gia chủ Mộc gia thấy cảnh này cũng khe khẽ thở dài.

"E là người nọ trong Thảo Đường không ra tay thì không có cơ hội."

Gia chủ Ly gia cười nói: "Mộc gia chủ không tính toán chọn đội?"

Hắn biết hiện giờ tiểu công chúa Mộc gia đang ở Thảo Đường.

Chẳng qua đối phương còn không có thu nàng làm đồ đệ thôi.

Gia chủ Mộc gia thấp giọng nói: "Tạm thời quan sát đi, ta cũng muốn nhìn một chút xem đệ tử Thảo Đường có thật sự cường đại như trong lời đồn hay không."

Nghe lời này, gia chủ Ly gia có thể khẳng định.

Mộc gia đã đứng bên phía Thảo Đường rồi.

Chẳng qua là không đến thời khắc mấu chốt thì sẽ không ra tay.

Lúc này.

Nhậm Đông Thăng ra tay trước!

Hai tròng mắt bắn ra từng thanh kiếm màu tím!

Mục tiêu chính là Diệp Thu Bạch!

Lâm Hòa Phong cười một tiếng, cầm kiếm tiến tới nghênh đón, kiếm ý mãnh liệt.

"Nhậm Đông Thăng, nếu đã bước nửa bước vào quan tài rồi thì không cần ra ngoài làm gì."

Nhậm Đông Thăng hừ lạnh một tiếng.

Hai người bắt đầu chiến đấu với nhau!

Ngôn viện trưởng nhìn Diệp Thu Bạch, nói: "Cẩn thận."

Nói xong cũng va chạm với cường giả Hư Thần cảnh của Hạ gia.

Diệp Thu Bạch không hề có vẻ khẩn trương, cười nói: "Phân chia thế nào đây?"

Tiểu Hắc vò đầu, phiền muộn nói: "Ta có thể xử lý hai tên."

Ninh Trần Tâm cười nói: "Mỗi người một tên đi, như vậy sẽ công bằng hơn chút."

Trong lòng Hồng Anh như có dòng nước ấm chảy qua, nàng biết.

Việc này do nàng mà ra.

Các sư huynh đệ vẫn không hề e ngại mà chiến đấu vì nàng!

"Đã như vậy thì cứ giao lão quỷ Minh Hà tông cho ta."

Nói xong, Hồng Anh cầm trường thương trong tay dẫn đầu lao ra!

Diệp Thu Bạch cười một tiếng nâng Ám Ma kiếm vọt về phía một lão giả Phật môn.

Kiếm vực được triển khai trong khoảnh khắc này.

Ninh Trần Tâm cầm Đạo kinh trong tay.

Quát khẽ: "Lâm, binh, đấu, giả, toàn!"

Tự phù xuất kích hóa thành thiên tướng thân khoác thần khải, cầm Kim Lân Thần Thương phóng về phía một lão giả Phật môn khác.

Tiểu Hắc nhếch miệng cười, chiến ý sôi trào, hai tầng hoa văn bao trùm trên thân thể hắn!

Bỗng nhiên đạp bước!

Lớp băng dưới chân nứt toác.

Hắn tựa như mãnh thú Hồng Hoang lao khỏi vòng vây.

Tuy rằng cảnh giới của bốn người Thảo Đường bị áp chế toàn diện.

Nhưng hơi thở bọn họ bùng nổ ra lại không thua kém bốn gã cường giả Hư Thần cảnh chút nào!

Bắc Phong thấy thế, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Nếu muốn lấy được giới vực chi tâm, áp chế không cho Vân Hoàng đế quốc trùng kiến thì cần phải diệt trừ Thảo Đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận