Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1019 - Có duyên nhưng lại không phận

. . . .

Mười tên theo sau nhìn thấy cảnh này mà thần sắc chấn động.

Thực lực thế này hoàn toàn đạt tới Thần Hoàng cảnh!

Là nhân vật mà bọn họ không có tư cách trêu chọc!

Bất quá khi nhìn về phía Ưng hoàng Trình Húc, bọn họ lại nhẹ nhàng thở ra.

Có Ưng hoàng Trình Húc ở đây, dù không cách nào cướp bóc cũng có thể toàn thân mà trở về.

Trình Húc giờ phút này ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm nhìn Mục Phù Sinh, nói:

"Thật sự không nghĩ tới ở chỗ này còn có một tên cường giả Thần Hoàng cảnh ẩn giấu."

"Tiểu tử kia nói không sai, không bằng ngươi trực tiếp rời đi, cho phép ngươi mang theo hai người, đương nhiên Trình Dao thì không được."

Trước ánh mắt khiếp sợ của Trình Húc.

Ngay sau đó nhìn về phía Trình Húc.

Theo hai tờ phù triện ném ra, trên cổ tay áo có từng tờ phù triện kết bè kết đội bắn nhanh về phía Trình Húc rồi vây quanh.

"Mục. . . . . . Mục tiền bối cẩn thận, thủ đoạn của Ưng hoàng Trình Húc cực kỳ âm ngoan, rắn độc của hắn có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, khó lòng phòng bị, dù cho ngươi là cường giả Thần Hoàng cảnh mà dính phải nọc độc thì thực lực cũng sẽ suy giảm!"

Mục Phù Sinh hiển nhiên không muốn cho Trình Húc một chút cơ hội xoay người.

"Nếu chúng ta hai người đánh lên tới, có lẽ đều sẽ phải trả giá lớn, hơn nữa ngươi nhất định sẽ trả giá lớn hơn ta. . . . . ."

Từng tờ phù triện thế mà giống như mạng nhện hoàn toàn bao phủ Trình Húc ở bên trong!

Mục Phù Sinh gật gật đầu.

Doãn Sĩ Liêm giải thích:

Mục Phù Sinh lại không có nói chuyện mà trực tiếp vứt phù triện trong tay ra ngoài.

Hai tay Mục Phù Sinh niết ấn, thấp giọng quát:

Trình Húc cười lạnh một tiếng:

"Lôi ngục chấn phù, bạo!"

Những phù triện này đều là phù triện Thần Hoàng cấp cả.

Sau khi phù triện vây quanh Trình Húc.

Trình Húc thảm thiết kêu gào, rống to:

Lôi ngục chấn phù thật sự là một loại phù triện sát phạt!

Giờ khắc này lôi quang tràn ngập vây quanh Trình Húc giống như một tòa ngục giam.

Phù triện thứ nhất chính là Thiên lôi độn phù,

Hơi thở của Trình Húc hoàn toàn biến mất bên trong biển lôi đình.

Lôi ngục chấn phù là phù triện thứ tư trong Phù Ấn Chi Thư.

Ưng hoàng Trình Húc.

Còn may mà Mục Phù Sinh khống chế phạm vi bùng nổ, nếu không toàn bộ đường núi này sẽ hoàn toàn biến mất sau vụ nổ!

Vách đá chung quanh, đường núi dưới chân cũng bị lôi đình vô thanh vô tức tàn phá.

Phù triện thứ hai là Cửu trọng lôi thuẫn phù, thứ ba là Tạo Hóa Thần Phù.

Nhưng kỳ quái chính là thời điểm phù triện nổ mạnh lại không hề có tiếng kêu gào.

Giống như uy lực khủng bố của lôi đình đã mai một hết thảy âm thanh khác.

Theo lôi quang sôi trào.

Nháy mắt có từng tia chớp màu lam từ những tờ phù triện nở rộ.

Trực tiếp thúc giục Lôi ngục chấn phù nổ tung.

Nhưng mà Mục Phù Sinh căn bản không để ý đến hắn.

"Ngươi đến tột cùng là ai?!"

Kẻ có ác danh vang vọng toàn bộ Vân Mộng Tinh Vực, cường giả Thần Hoàng cảnh, thế mà tử vong một cách đơn giản như vậy.

Chẳng hề có một cơ hội phản kháng.

Hoàn toàn chính là thực lực nghiền ép!

Làm xong hết thảy.

Mục Phù Sinh cũng không có dừng tay mà đưa mắt nhìn mười một người còn lại.

Mười một tên cướp bóc này nhìn thấy Trình Húc trực tiếp bị nổi chết mà đứng dại ra, còn không có phản ứng thì đã bị Mục Phù Sinh khóa chặt.

"Tiền bối yên tâm!

Chúng ta trực tiếp rời đi, sẽ không đến trêu chọc nữa. . . . . ."

Nhưng mà còn chưa nói hết lời thì một đạo lôi đình màu tím hóa thành mười một thanh trường thương lôi đình phóng tới mười một người!

Diệp Thu Bạch cười cười nói:

"Được rồi, tiếp tục đi tới đi."

Ba người Doãn Sĩ Liêm đã nghe được.

"Ngươi nói nhỏ chút tổ tông à, còn có người ngoài ở đây đó!"

Vẻ mặt Mục Phù Sinh cứng lại, ngay sau đó vội vàng che miệng Phương Khung, nhìn nhìn chung quanh:

"Mục sư huynh, nghe hai vị sư huynh nói đây còn không phải là thực lực chân thật của ngươi?"

Lau đi những nơi có hơi thở tàn lưu

Sau khi nhân thấy không còn bất kỳ một tia hơi thở nào Mục Phù Sinh mới thu hồi lực lượng, trở về bên cạnh ba người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch mỉm cười vỗ vỗ bả vai Mục Phù Sinh nói:

"Tốt lắm, tiểu tử ngươi ẩn giấu rất sâu nha."

Tiểu Hắc cũng ở bên gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mục Phù Sinh tràn ngập chiến ý:

"Đến lúc đó đánh với ta một trận."

Mục Phù Sinh: ". . . . . ."

Câm nín, cạn lời.

Phương Khung thì ngơ ngác nhìn Mục Phù Sinh, nói:

Sau đó Mục Phù Sinh cũng không có dừng lại mà cẩn thận quan sát bốn phía.

Không còn bất kỳ dấu vết tồn tại nào.

Hoàn toàn nổ tan thân thể cùng với thần hồn của bọn họ!

Huyền âm Tử Lôi từ trong cơ thể bọn họ bùng nổ!

Trực tiếp bị trường thương xỏ xuyên qua thân thể.

Đây là lôi đình trường thương ngưng tự từ Huyền âm Tử Lôi, mười một tên người tu đạo Thần Vương cảnh căn bản không có khả năng chống đỡ.

"Cũng lãng phí không ít thời gian."

"Từ từ."

Mục Phù Sinh ra tiếng nói: "Còn có một việc."

Chuyện gì?

Ba người Diệp Thu Bạch tò mò nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Chỉ thấy Mục Phù Sinh đi tới trước mặt Doãn Sĩ Liêm, Trình Dao, Yến Huyền.

Sau đó từ nhẫn không gian móc ra ba tờ phù triện lâp lòe lôi đình màu đen.

"Các ngươi dán vào giữa hai chân mày của mình đi."

Doãn Sĩ Liêm hơi sửng sốt, hỏi:

"Đây là cái gì?"

Mục Phù Sinh nhàn nhạt nói:

"Bạo lôi đoạt mệnh phù, nếu như các ngươi nói sự tình hôm nay ra cho người khác biết, chỉ cần một niệm của ta thôi, các ngươi sẽ hồn phi phách tán."

Sắc mặt Doãn Sĩ Liêm, Trình Dao và Yến Huyền tái đi.

Yến Huyền nhíu mày nói:

"Ngươi không tín nhiệm chúng ta tới mức này?"

"Ta vì sao phải tín nhiệm các ngươi?"

Mục Phù Sinh không lưu tình mà hỏi lại, biểu tình ba người Doãn Sĩ Liêm cứng đờ.

"Ta quen biết các ngươi không bao lâu, còn không có quan hệ gì, làm sao có thể tín nhiệm?"

Giới tu đạo, lòng người khó dò.

Mục Phù Sinh tự nhiên sẽ không bởi vì một chút chuyện mà buông tha bất kỳ khả năng nào có thể uy hiếp đến hắn.

Dù cho Trình Dao có ý với hắn cũng như thế.

Không có trải qua quá sinh tử mài giũa thì không đáng cân nhắc.

Huống hồ làm thế này cũng có thể khiến Trình Dao gạt bỏ ý niệm.

Cớ sao mà không làm chứ?

Sắc mặt Trình Dao hơi đổi, sau đó mỉm cười tiếp nhận một tờ phù triện trong tay Mục Phù Sinh, trực tiếp dán vào vị trí giữa hai chân mày.

Phù triện nhanh chóng dung nhập vào trong đầu nàng.

Trình Dao cũng không có cảm thấy khó chịu hay gì khác, nàng nhìn về phía Mục Phù Sinh cười nói:

"Chúng ta tương ngộ trong thời gian quá ngắn, ngươi có suy nghĩ thế này cũng hết sức bình thường, yên tâm, ta cũng sẽ không trách ngươi."

Mục Phù Sinh khẽ gật đầu.

Doãn Sĩ Liêm và Yến Huyền liếc mắt nhìn nhau, khe khẽ thở dài rồi cũng dán hù triện vào vị trí giữa hai chân mày.

Mục Phù Sinh xem xong mới tiếp tục nói:

"Chỉ cần các ngươi không làm ra chuyện bất lợi đối với chúng ta thì sẽ không gặp chuyện gì cả."

Nói xong, Mục Phù Sinh xoay đầu cùng ba người Diệp Thu Bạch tiếp tục tiến tới.

Trình Dao nhìn Mục Phù Sinh đưa lưng về phía nàng mà cười khổ một tiếng.

Có duyên nhưng lại không phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận