Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1621: Tu luyện Thanh Vân kiếm

Cũng đã lâu rồi các đệ tử của Lục Trường Sinh mới tề tụ ở Trường Sinh giới.

Sau khi Diệp Thu Bạch bị Lục Trường Sinh kéo về, Mặc Ngọc cũng theo sau mà đến, chào hỏi với Hứa Dạ Minh và đưa lễ gặp mặt.

Một tiếng ho khan vang lên.

Các đệ tử đều nhìn qua, chỉ thấy Lục Trường Sinh từ từ đi đến và nói: "Được rồi, giới thiệu cũng giới thiệu rồi, ôn chuyện cũng xong rồi, bắt đầu vào việc chính thôi."

Diệp Thu Bạch gãi đầu nói: "Sư tôn, vội vàng kéo ta về như vậy làm gì?"

Lục Trường Sinh nói: "Huấn luyện đặc biệt cho các ngươi, dù sao bây giờ các ngươi cũng quá yếu."

Đám người Diệp Thu Bạch hai mặt nhìn nhau, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Đúng thế!

Cho dù là truyền thừa của Thanh Vân kiếm chủ, Đăng Thần di tích xuất hiện, hay Phật môn giải tán, Thần giới thiết lập Đăng Thần Đài tại Hỗn Độn giới, các thượng cổ thế gia và đại tông môn ẩn thế xuất thế.

Ninh Trần Tâm ở một bên nói: "Vậy chúng ta huấn luyện đặc biệt ở đâu?"

"Các ngươi cho rằng ta muốn vậy sao!" Lục Trường Sinh bất đắc dĩ che mặt, nói: "Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra gần đây đang phát sinh rất nhiều sự kiện lớn?"

"Vì để cho các ngươi không bị đào thải, sau này có thể thuận lợi đối phó với mọi tình huống, vi sư đành phải đích thân ra tay huấn luyện đặc biệt cho các ngươi."

Hơn nữa còn có thiên phú vượt trội hơn nhiều người cùng cảnh giới trên con đường tu đạo của mình.

Ninh Trần Tâm nghi ngờ nói: "Nếu như là ở trong Phù Sinh Đồ thì chúng ta có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn."

Nếu để cho những người đã từng chiến đấu với đám người Diệp Thu Bạch nghe được câu nói này thì chỉ sợ sẽ tức chết mất.

"Còn đâu nữa, ngay đây chứ đâu."

"Nhưng mà không phải chúng ta luôn tu luyện bằng phương pháp xông pha bên ngoài sao? Vì sao lần này sư tôn lại muốn huấn luyện đặc biệt?" Hồng Anh hỏi.

Mỗi người đều là nhân vật có thể vượt cấp khiêu chiến.

Đủ loại sự kiện có thể gây chấn động liên tục xảy ra, cũng nghĩ rằng đại thế sắp đến.

Tất cả mọi người đều giật giật khóe miệng.

Đám người gật đầu.

Rốt cuộc là bố trí nơi huấn luyện đặc biệt như thế nào vậy? Chỉ mới bố trí thôi mà suýt nữa khiến cho thế giới trong Phù Sinh Đồ sụp đổ!

"Vì sao không phải là trong Phù Sinh Đồ?"

Lục Trường Sinh lắc đầu: "Lúc đầu ta cũng định huấn luyện đặc biệt trong Phù Sinh Đồ. Nhưng mà hình như Phù Sinh Đồ không thể chịu được những nơi huấn luyện đặc biệt mà ta bố trí. Lần bố trí lúc trước đã suýt nữa khiến cho cả thế giới bên trong Phù Sinh Đồ bị hủy hoại."

"Ta đã nghiên cứu một chút về Phù Sinh Đồ, đến lúc đó có thể thử ở Trường Sinh giới."

"Không sao."

Khống chế thời gian... Phù Sinh Đồ đã rất khoa trương rồi, đến nay vẫn không có manh mối gì về lai lịch của nó.

Dù sao Phù Sinh Đồ cũng là tổ khí của Phàm Nhân giới thời đó.

"Dù sao khi một người có thực lực đã đạt đến mức nào đó, có rất nhiều chuyện đều có thể làm được, không gì là không thể."

Có thể thấy được lực lượng và quy tắc chi lực mạnh đến mức nào.

Một đám đệ tử đi theo sau Lục Trường Sinh.

"Được rồi, tất cả đi theo ta." Nói xong, Lục Trường Sinh bay về phía nam của Trường Sinh giới.

Không biết cây liễu đã tồn tại bao lâu, đã tồn tại từ trước khi thế giới này tồn tại, đã thấy qua rất nhiều chuyện như vậy, đương nhiên cảm thấy nhiều chuyện bình thường cũng là bình thường.

Nhưng với cấp bậc này, bây giờ có vẻ như có hơi thấp rồi, khả năng gánh chịu có hạn.

Nhưng Lục Trường Sinh chỉ nghiên cứu một chút là có thể làm được điều này.

Hoàng Thiên đứng bên dưới Liễu Thụ, nghe Lục Trường Sinh nói dễ như trở bàn tay thì cũng ngẩn người, hỏi: "Liễu tiền bối... Có thể dễ dàng khống chế thời gian như vậy sao? Cái này có phải hơi chút vô lý rồi không?"

Nghe vậy, cành liễu phất phơ, âm thanh êm tai nhưng lộ ra sự bất đắc dĩ truyền đến: "Nếu đặt trên người kẻ khác thì quả thật là vô lý, nhưng nếu đặt trên người hắn thì mọi chuyện đều hợp lý."

Lục Trường Sinh phất tay nói:

Đây là tiếng người hả?!

Nghe đi!

Tuy nói không thể hoàn toàn bao trùm Trường Sinh giới nhưng mà muốn khống chế toàn bộ trận pháp thời gian tại nơi huấn luyện đặc biệt thì vẫn không thành vấn đề."

Xung quanh Thảo Đường đều là những ngọn núi cao liên miên bất tuyệt và rừng rậm rộng lớn.

Thế nhưng sau khi bọn họ bay được một đoạn, đi theo Lục Trường Sinh đi xuyên qua rừng rậm thì đã nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Nếu như không phải quay đầu ra sau còn nhìn rừng rậm bạt ngàn kia, có lẽ bọn họ đều sẽ nghĩ mình đã bước vào không gian truyền tống trận mà đến một nơi nào khác.

Cảnh tượng trước mắt giống như đem từng vùng không gian nghiền nát, sau đó lại dán vào một chỗ với nhau.

Các loại quy tắc chi lực đều tràn đầy trong đó.

Dường như ba ngàn đại đạo đều hoàn toàn ngập tràn trong thế giới này.

Khe nứt sâu thẳm, rừng rậm ngút ngàn, biển lửa rực cháy, đại dương mênh mông. Từng cảnh tượng liên tục biến hóa, chỉ cần đi vài bước là có thể thấy được những cảnh quan hoàn toàn khác biệt, khiến người ta chỉ biết há hốc mồm.

Dù đám người Diệp Thu Bạch luôn biết thực lực của Lục Trường Sinh sâu không lường được, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt vẫn không kìm được sự chấn động kinh ngạc.

"Cái này... Đều là sư tôn làm?"

"Ngươi cần vận dụng Hỗn Nguyên Kiếm Thể và kinh nghiệm kiếm đạo tích lũy được từ trước đến nay để điều khiển Thanh Vân kiếm."

Lời nói của Lục Trường Sinh khiến Diệp Thu Bạch ngẩn người.

"Như vậy tiếp theo ngươi sẽ không thể dùng được tiên khí trong bãi đá vụn này."

Diệp Thu Bạch gật đầu.

"Bây giờ ngươi đang sử dụng tiên khí để rút Thanh Vân kiếm ra đúng không?"

"Cụ thể có thể làm được đến trình độ như thế nào thì ta không biết, nhưng mà lần huấn luyện đặc biệt này chắc chắn sẽ giúp ngươi tiến gần hơn đến mục tiêu đó."

Thanh Vân kiếm?

Diệp Thu Bạch sững sờ, hỏi: "Nhưng với thực lực hiện tại của ta thì chỉ có thể rút hoàn toàn Thanh Vân kiếm ra. Nhưng sau khi hoàn toàn rút ra thì ta sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu, vậy còn tu luyện thế nào được nữa?"

Lục Trường Sinh nói: "Đây chính là mục đích để ngươi tu luyện, để sau khi rút kiếm hoàn toàn còn đủ sức để điều khiển Thanh Vân kiếm chiến đấu với kẻ địch."

"Mà không chỉ đơn giản là rút kiếm ra, còn phải lợi dụng kiếm ý bộc phát từ đó mà tiến hành tấn công."

Nói đến đây, Lục Trường Sinh cười nói: "Thử nghĩ xem, nếu như ngươi có thể điều khiển Thanh Vân kiếm như các thanh kiếm khác thì thực lực của ngươi sẽ tăng lên bao nhiêu?"

Trong mắt Diệp Thu Bạch hiện lên sự kích động.

Chỉ cần dùng kiếm ý bộc phát ra thôi đã có thể giết địch cao hơn một đại cảnh giới, nếu có thể tùy ý vung chém Thanh Vân kiếm vậy sẽ kinh khủng đến mức nào?

Thế nhưng mà... Thật sự có thể tu luyện được sao?

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Diệp Thu Bạch, Lục Trường Sinh giải thích:

"Cho nên những ngày này ngươi liền phải tận dụng hết khả năng để khai phá Hỗn Nguyên Kiếm Thể và... Thanh Vân kiếm."

Không để ý đến sự kinh ngạc của Diệp Thu Bạch, Lục Trường Sinh nói: "Về cảnh giới tu vi thì ta không có gì để dạy ngươi, thứ này ngươi phải tự mình tu luyện, hoặc cắn đan dược là được."

Thế nhưng khi Diệp Thu Bạch đi theo Lục Trường Sinh vào bên trong đó thì mảnh không gian bãi đất đá vụn này lại trở nên cực kỳ rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối.

Mặc dù nhìn bên ngoài thì mỗi một mảnh không gian đều rất nhỏ, chỉ có sự khác biệt về cảnh quan. Ví dụ như mảnh không gian bãi đất đá vụn này cũng chỉ to khoảng vài mét vuông.

Nói xong, Lục Trường Sinh liền đi đến một vùng không gian loạn thạch rộng lớn trong đó.

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu, tùy ý nói: "Thời gian ngắn quá nên chỉ làm đơn giản vậy thôi, đi, Diệp Thu Bạch ngươi đi theo ta trước."

Nói đến đây, Lục Trường Sinh chỉ vào bãi đá vụn kia và nói: "Vùng không gian loạn thạch này chỉ có thể dùng Thanh Vân kiếm để san bằng. Khi vùng đất này biến thành bình nguyên thì huấn luyện đặc biệt dành cho ngươi cũng kết thúc."

"À đúng rồi, đan dược chữa trị thân thể và trận pháp đều được bố trí ở đây, cũng không cần lo lắng về thời gian... Đại khái là bên ngoài trôi qua mười năm thì trong đây mới chỉ một ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận