Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1136 - Ăn sâu bén rễ, sống lưng phát lạnh!

. . . .

Mặt đất không trọn vẹn, đao kiếm gãy vụn rải rác khắp nơi.

Cảnh tượng bi tráng đến cực điểm.

Đây là dấu vết bảo vệ Phàm nhân giới, là vết thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa mà kẻ xâm lược mang đến cho nơi đây.

Chiến tranh và xâm lược, vĩnh viễn sẽ chỉ mang đến tai nạn vô tận cho người của một phương giới vực.

Đây là điều mà thời gian không cách nào xóa nhòa.

Cảm giác đau đớn này không thể bị thời gian làm dịu đi.

Thế nhưng trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này.

Ẩn giấu và theo dõi là năng lực cơ bản đến không thể cơ bản hơn.

Nữ tử áo đỏ không thể phát hiện hắn cũng là chuyện bình thường.

Cách khoảng mười dặm phía sau có một bóng dáng ẩn giấu khí tức kín kẽ dị thường gắt gao theo dõi.

Phóng tầm mắt khắp toàn bộ giới vực vĩ độ cao thì năng lực ẩn giấu và theo dõi của Liễu Tự Nhiên có thể xếp hàng đầu.

Có lẽ Ninh Trần Tâm sẽ uổng phí cả đời...

Theo như lời Ám Chủ nói, mục đích của Giám Sát Thánh Điện không thuần khiết!

Chỉ cần có lợi ích thì chiến tranh và xâm lược vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Nhưng mà điều khiến Liễu Tự Nhiên có chút khó chịu chính là nữ tử áo đỏ để lộ nàng không phải là một bọn với Giám Sát Thánh Điện, hơn nữa còn muốn cản trở bọn họ hành động, sau đó chẳng lộ thêm một chút manh mối nào cả.

Trên mảnh đất đầy vết thương có một bóng dáng màu đỏ đang nhanh chóng bay lướt qua.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà lý tưởng của Ninh Trần Tâm không có khả năng thực hiện.

Bỏ qua chiến lực cường đại của Liễu Tự Như.

Nữ tử áo đỏ này tuyệt đối là dư nghiệt Tà Ma Vực.

Là chấp sự ngũ tinh của Ám Vực.

Vì sao dư nghiệt Tà Ma Vực phải mạo hiểm bị phát hiện để cản trở Giám Sát Thánh Điện làm ra hành vi không có lợi cho Phàm nhân giới?

Nàng muốn làm chuyện gì, vì sao phải cản trở Giám Sát Thánh Điện, không hề tiết lộ chút nào.

Hơn nữa theo tình huống bây giờ, Giám Sát Thánh Điện không phải là muốn trợ giúp Phàm nhân giới, ngược lại càng giống vì bản thân bọn họ hơn.

Nơi này đã gần Tổ Đế bản khối, phía trước là một hẻm núi!

Liễu Tự Như vừa suy nghĩ vừa theo dõi nữ tử áo đỏ.

Nhưng mà đối mặt với một màn này, nữ tử áo đỏ cũng không chút hoang mang mà lui về phía sau hai bước.

Chẳng lẽ mục đích của Giám Sát Thánh Điện ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của Tà Ma Vực.

"Nếu như không nhanh chóng thối lui, chúng ta sẽ chém giết ngươi."

Đây là điểm khiến Liễu Tự Như nghĩ mãi mà không ra.

Nữ tử áo đỏ phóng thích huyết mạch chi lực của mình, tà ý vô tận bao phủ nàng, có từng đường vân xuất hiện trên da thịt.

Sát ý và sự phẫn nộ trào dâng có thể khiến cho người ta hít thở không thông!

Đây là hai cường giả Thần Đế cảnh.

Hoặc là ảnh chuyện này có ích cho kế hoạch ngóc đầu trở lại của Tà Ma Vực?

Hai bước này vừa vặn để cho hai bộ xương khô đang vọt tới nữ tử áo đỏ phải ngừng lại, không cách nào tiến thêm nửa phần.

Hai bộ xương khô nhìn chằm chằm nữ tử áo đỏ, âm thanh nặng nề bao hàm sát ý và sự phẫn nộ vô tận!

"Dư nghiệt Tà Ma Vực, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!"

Rốt cuộc sau khi theo dõi nửa ngày nữ tử áo đỏ đột nhiên dừng lại.

Một luồng khí tức thần hồn cường hãn trong nháy mắt bao phủ lại, muốn nhốt nữ tử áo đỏ lại.

Hai bộ xương khô đều tập trung vào nữ tử áo đỏ.

Khi nữ tử áo đỏ tới gần, trong hốc mắt hai bộ xương khô khoanh chân ngồi hai bên hẻm núi đột nhiên nổi u hỏa màu lam, nhìn thẳng nữ tử áo đỏ!

"Hiện tại hai vị tiền bối cũng không cách nào giết ta."

"Vị trí ta đang đứng là giới hạn khoảng cách, các ngươi không thể bước ra."

Nữ tử áo đỏ thản nhiên nói:

"Hai vị Thần Đế tiền bối dựa vào khí tức của Tổ Đế Cung mới có thể giữ lại một tia tàn hồn."

Nói tới đây, nữ tử dùng chân vạch ra một đường thẳng phía trước, cười nói:

"Nếu bước ra khỏi đây, e là các ngươi sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán trong chớp mắt.

"Ngươi làm sao biết được?"

Một bộ xương khô trong đó nhìn nữ tử quát hỏi.

Bộ xương khô kia cũng lạnh lùng nói:

Bất kể địa vị hay thực lực tự đều thuộc nhất đẳng!

Điều này cũng đại biểu cho bên trong Phàm nhân giới có dư nghiệt Tà Ma Vực thẩm thấu, hơn nữa thẩm thấu cực sâu!

Tất nhiên đều là tin tức mà Tà Ma Vực tìm hiểu được.

Nữ nhân áo đỏ này hiểu rõ cổ chiến trường quá mức.

Sắc mặt Liễu Tự Như tràn ngập sự ngưng trọng.

Đương nhiên hắn cũng phát hiện hai bộ xương khô có nhìn thoáng về phía hắn, chỉ là không nói toạc ra.

"Ngươi là dư nghiệt của Tà Ma Vực, ngươi cảm thấy mình có thể lấy đi đồ vật bên trong Tổ Đế Cung sao?"

Nữ tử cười nhạo một tiếng:

"Có thể lấy đi hay không thì không cần hai vị tiền bối quản, hiện tại các ngươi chỉ là kẻ gác cổng, không quản được chuyện phát sinh bên trong."

Hai bộ xương khô không nói nên lời.

Tuy rằng bọn họ phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì.

Hai bộ xương khô than nhẹ rồi ngồi trở về vị trí cũ.

Chỉ là hai bộ xương khô không có tĩnh tâm dưỡng thần mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nữ tử áo đỏ.

Nữ tử áo đỏ không có hành động gì khác, nàng quan sát tình huống chung quanh sau đó nhanh chóng rời đi, hình như là tìm một chỗ ẩn núp.

Liễu Tự Như thu hết lời mấy người vào trong tai.

Cho đến bây giờ bọn họ cũng không biết vì sao phải lập ra loại quy củ này.

Đây quả thật là quy củ mà các Nhân tổ thiết lập.

Hai bộ xương khô không nói gì.

"Nếu ta biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không biết chỉ cần ba bản khối kia mở ra thì các ngươi không cóc cách nào ngăn cản người tiến vào Tổ Đế cung sao?"

Nữ tử hừ lạnh một tiếng, nói:

"Cho dù như vậy, có hai người bản đế tọa trấn thì ngươi cũng đừng mơ tưởng bước vào Tổ Đế cung nửa bước!"

Liễu Tự Nhiên thì thào nói:

"Nếu thật sự là như vậy, đến lúc đó Tà Ma Vực phá vỡ phong ấn Trấn Thiên Phù Đồ Tháp, nội ứng ngoại hợp với dư nghiệt ẩn nấp ở Phàm nhân giới..."

Khi nghĩ đến đây, Liễu Tự Nhiên liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Không được... Nhất định phải tra ra thế lực phía sau nàng!

Nếu không Phàm nhân giới sẽ lại lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cũng có khả năng truyền thừa đoạn tuyệt lần nữa không chừng.

Liễu Tự Như tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. ...

Bên kia, trên hồ nước trong Thanh Tiêu học viện.

Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Mục Phù Sinh và Mộc Uyển Nhi đi trên hồ nước như giẫm trên đất bằng.

Hồng Anh và Ninh Trần Tâm bình thản bước đi.

Mộc Uyển Nhi tò mò nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng bịt mũi.

Bởi vì huyết khí quá mức gay mũi...

Chỉ có Mục Phù Sinh nhìn quanh, cẩn thận từng li từng tí, trông cực kỳ cảnh giác.

Phù triện trong lòng bàn tay đã lóng lánh lôi đình lực.

Từng tờ phù triện trong lớp áo cũng phát ra ánh sáng yếu ớt.

Hắn phải luôn luôn cảnh giác chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Là người cảnh giác nhất trong các đệ tử của sư tôn.

Mục Phù Sinh cảm thấy đi theo các sư huynh sư tỷ thật mệt mỏi.

Vô cùng mệt mỏi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận