Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1346 - Lực lượng cực hạn!

Thương Minh bị lôi mâu vây quanh, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Mặc dù hắn sử dụng toàn lực nhưng chỉ có thể khiến cho lôi mâu lung lay một chút, chẳng có ích gì.

Mục Phù Sinh mỉm cười nhìn Thương Minh gần ngay trước mắt, gần như muốn mặt dán mặt vào nhau, khẽ lắc đầu nói:

"Ngươi nói xem, chúng ta đã sớm mai phục ở chỗ này, bày ra hơn ba ngàn tờ phù triện, ta sẽ không chuẩn bị gì khác sao?"

"Thực lực của ngươi không tệ, nhưng đầu óc của ngươi không tỷ lệ thuận với thực lực của ngươi."

"Tóm lại là... quá ngu ngốc."

Càng nghe, Thương Minh lại càng phẫn nộ, nghe Mục Phù Sinh châm chọc như thế, hắn giống như phát điên, vừa gào thét vừa vung đao chém vào những thanh lôi mâu đang giam cầm mình!

Mục Phù Sinh cười nói:

Khi Thương Minh không thể thừa nhận được nữa mới bóp nát lệnh bài, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất tại chỗ.

Sau khi giải quyết xong Thương Minh, Mục Phù Sinh nhìn về phía Phương Khung, nói:

Mục Phù Sinh nhẹ nhàng phất tay.

Chỉ tiếc nơi này không cách nào chém giết đối phương, bằng không Mục Phù Sinh cũng không muốn để mặc cho một kẻ có sát ý với mình rời đi.

Ngay cả đôi mắt cũng tràn đầy tơ máu, trông cực kỳ khủng bố.

Phương Khung không nói gì nhìn Mục Phù Sinh, truyền âm.

"Đừng phí sức, với thực lực của ngươi còn không thể phá vỡ. Nên sớm tự mình bóp nát lệnh bài rời khỏi nơi này đi."

"Chúng ta trợ giúp bọn họ đi, nếu không, không tốn thời gian vài ngày không kết thúc được."

"Được được, ta chờ ngươi nha."

Thương Minh gào thét: "Ta nhất định phải giết ngươi! Nhất định!"

Trước khi bị truyền tống, ánh mắt đỏ ngầu ngập tràn sát ý vẫn nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh nhìn Phương Khung, vội vàng làm động tác im lặng.

Nhất thời từng thanh lôi mâu bắt đầu phát ra lôi quang chói mắt, có lôi đình không ngừng đánh vào thân thể Thương Minh.

"Xuỵt! Xuỵt! Tiểu tử ngươi không biết bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nơi này hả."

Tuy rằng hiện tại Tiểu Hắc có lực lượng vượt qua hai tên thống lĩnh kia nhưng nếu như lấy một địch hai, cũng không cách nào giành thắng lợi trong thời gian ngắn.

"Mục sư huynh, ta cũng không tin ngươi không có thực lực Tổ Cảnh, ngươi dứt khoát ra tay không phải có thể nhanh chóng giải quyết sao?"

Vào lúc này, Mục Phù Sinh và Phương Khung bắt đầu sử dụng phù triện và trận pháp dẫn đầu trợ giúp Thanh Long thống lĩnh cùng với Lôi Long thống lĩnh.

Lúc này, Diệp Thu Bạch đang luận bàn với khôi lỗi kiếm đạo ở Hỗn Linh học viện, định chém ra một kiếm thì đột nhiên hắt xì, kiếm trong tay lệch một chút, bị khôi lỗi đánh bay ra ngoài.

Thiên Tùng Kiếm Tổ căn bản không cần trợ giúp, hai tên cường giả Tổ Cảnh căn bản không có cơ hội xuất thủ trước những chiêu kiếm như bão táp!

"Trong tình huống không cần thiết, ta phải tận lực che giấu thực lực, che giấu thêm một át chủ bài liền đảm bảo thêm một phần."

Sau đó lại cho rằng dùng phương thức này đề cao thực lực là chống đỡ không được thời gian quá dài, hơn nữa sẽ có tác dụng phụ.

"Hơn nữa Cửu Bạch Lộ còn dây dưa với ta, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu phiền toái!

Hơn nữa ra tay toàn là những chiêu thương địch tám trăm tự tổn một ngàn để đổi thương lấy thương.

Càng đánh chiến ý càng tăng!

Nhưng nhìn Tiểu Hắc đâu giống như có hạn chế về thời gian?

"Sau này thông minh một chút, đừng học theo đại sư huynh, biết chưa?"

Toàn bộ quá trình đều đè đánh hai người!

Bên kia, phương thức chiến đấu liều mạng của Tiểu Hắc khiến Xích Long thống lĩnh và Thiên Long thống lĩnh càng đánh càng kinh hãi.

Mới đầu bọn họ cho rằng Tiểu Hắc vận dụng bí pháp cùng với phù triện mạnh mẽ tăng lên tới Tổ Cảnh sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.

"Ai đang mắng ta?"

Địa Long thống lĩnh và Chúc Long quân chịu ảnh hưởng của vô số phù triện cùng ảo trận và sát trận, không thể không lui về phía sau.

Hai người vốn giằng co với đối thủ thoáng chốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều!

Dưới sự quấy nhiễu của hai người.

Thế nhưng mỗi một lần bị thương, vết thương sâu có thể nhìn thấy xương của Tiểu Hắc sẽ nhanh chóng khôi phục với tốc độ kinh khủng!

"Tụ lực một kích đi."

Xích Long thống lĩnh nhìn Tiểu Hắc bị đánh bay, trầm giọng nói với Thiên Long thống lĩnh.

Thiên Long thống lĩnh ngưng trọng gật đầu.

Có từng luồng tiên khí nồng đậm từ trong thân thể hai người tuôn ra.

Quanh thân thể Xích Long thống lĩnh, tiên khí hóa thành hỏa diễm đạo tắc chi lực ngưng tụ ra một co Xích Long tràn ngập hỏa diễm phía sau lưng!

Đồng thời phía sau Thiên Long Thống Lĩnh cũng có một cự long do phong chi đạo tắc ngưng tụ thành.

Thanh Long thống lĩnh và Lôi Long thống lĩnh thấy cảnh này liền biến sắc.

"Cẩn thận!"

Gương mặt Tiểu Hắc trông dữ tợn, rõ ràng lực lượng trên quyền phải khiến thân thể hắn khó có thể thừa nhận.

"Sư huynh, ta giúp ngươi!"

Lúc này Phương Khung cũng đi tới phía sau Tiểu Hắc, nói:

Từ ban đầu tới giờ hắn còn chưa toàn lực xuất thủ?

Xích Long thống lĩnh cùng với Thiên Long thống lĩnh chấn động, loại lực lượng cấp bậc này...

Khi ba loại năng lực cùng hội tụ trên quyền phải, không gian xung quanh quyền phải bắt đầu run rẩy kịch liệt!

"Thử xem!"

Dứt lời, hai tên thống lĩnh quát to, hai tay đẩy về phía Tiểu Hắc.

Xích Long cùng với Phong Long lắc lư thân thể khổng lồ gào rống há miệng cắn tới Tiểu Hắc.

Cho dù không có long uy, đạo tắc chi lực mạnh mẽ vẫn mang đến uy áp nặng nề.

Tiểu Hắc cũng không có lựa chọn lui về phía sau, huyết mạch chi lực bắt đầu sôi trào.

Từng sợi huyết tuyến quấn quanh nắm tay phải của Tiểu Hắc.

Huyết mạch sôi trào, huyết mạch quấn quanh, hai năng lực huyết mạch được kích phát đến cực hạn.

Đồng thời bảy loại hoa văn Vạn Cổ Ma Thể cùng với loại hoa văn tám ẩn như hiện trên quyền phải cũng bắt đầu lóe sáng.

Một con Thanh Long nho nhỏ quấn quanh quyền phải, đối mặt với Xích Long và Phong Long khổng lồ hơn nó mấy ngàn mấy vạn lại không chút khiếp đảm.

"Cho dù không có long hồn chi khí cũng không phải ngươi có thể tiếp nhận!"

Thanh Long thống lĩnh và Thiên Long thống lĩnh nghe vậy đều nhướng mày.

"Có chút thú vị, bất quá vô hồn, ngay cả một chút long hồn chi khí cũng không có làm sao xứng gọi là long?"

Tiểu Hắc nhìn hai con cự long trước mắt, nhếch miệng cười:

"Đây là công pháp mạnh nhất trong Cửu Long quân, Long Khiếu Thiên Kích!"

Không khỏi cao giọng nhắc nhở Tiểu Hắc.

"Không cần, để ta tự làm!"

Thấy thế, Phương Khung đành phải lui về phía sau.

Tiểu Hắc nhìn về phía hai cự long đang ầm ầm đánh tới, nhe răng cười nói:

"Ma Lâm..."

Vừa dứt lời, ma khí bắt đầu ngưng tụ trên nắm tay của Tiểu Hắc!

Hư ảnh Ma Thần phía sau Tiểu Hắc chậm rãi giơ tay phải lên, trong bàn tay khổng lồ xuất hiện một cơn lốc màu đen.

Ma khí khổng lồ xông lên cao giống như bao trùm cả Cửu Long sơn mạch.

Giờ khắc này Tiểu Hắc chủ động vọt tới hai cự long.

Nắm tay siết chặt đánh ra!

Trong lúc đánh ra, vô số huyết tuyến trên quyền phải vỡ vụn.

Máu bắn tung tóe.

"Phá Thiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận