Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1169 - Bắt đầu bỏ phiếu

. . . .

Trải qua hai canh giờ.

Rốt cuộc thú triều cũng bị đánh tan, mãnh thú chết hết.

Trên dưới Phúc Miếu tràn ngập tiếng rít gào vui mừng hớn hở.

Vốn cho rằng lần này không thể vượt qua thú triều thế mà lại vượt qua, như một kỳ tích.

Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến bọn họ hân hoan.

Các thôn dân không có sức chiến đấu đều quỳ lạy đám người Mục Thích bên ngoài hàng rào.

Không liên quan đến bối phận, chỉ là bày tỏ lòng biết ơn đối với bọn họ.

Từ Mộng gật gật đầu.

"Tiểu Thụ, ngươi đừng khiêm tốn với bọn ta."

Nhóm tráng hán vừa tiếp nhận Tiểu Thụ và Vương dược sư trị liệu vừa cao giọng cười nói:

"Ta cũng không có làm cái gì nha..."

Triệu Á cũng không có phản ứng gì, biểu tình vẫn lạnh lùng như trước.

Nghe ra mặc dù không có gì, nhưng trong lời nói đã để lộ ra bọn họ nghiêng về ai hơn.

"Triệu Á tiểu oa, cảm tạ các ngươi đã cứu vớt Phúc Miếu thôn!"

Tráng hán đang được Tiểu Thụ chữa thương nhịn đau cười nói:

Còn Trương Hạc thì lại nhếch miệng cười.

"Trương Hạc, về sau ngươi không cần tới trộm nhà ta bò, nói một tiếng là có thể tùy tiện ăn!"

Tiểu Thụ đang chữa thương cho thôn dân nghe được lời tráng hán nói, mặt bỗng đỏ lên, vội vàng khoát tay nói:

Bốn người Ngưu Trọng nhìn nhau, lập tức vội vàng đuổi theo.

"Tiểu Mộng, Tiểu Thụ, đương nhiên còn có những người khác, Phúc Miếu thôn có thể vượt qua cửa ải này cần cảm tạ các ngươi!"

Kế hoạch thất bại, bị người ta chặn ngang, sao tâm tình có thể tốt được...

"Nếu như không có ngươi chữa thương cho bọn ta, hàng rào này đã sớm không chống đỡ nổi rồi!"

Ngải Tuyết hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn thấy vẻ mặt này, những người khác cũng đoán được một ít.

Tiểu Hắc ở bên cạnh hỏi: "Vậy Tân Hồng Y đâu?"

"Thực lực của nàng, tựa hồ là do huyết mạch chi lực mang đến... Nàng bây giờ ở vào Thần Hoàng cảnh đỉnh phong, nhưng cho dù ta phóng thích thực lực nửa bước Thần Chủ cảnh cũng không cách nào thuận lợi đánh bại nàng, nhiều nhất chỉ có thể chiếm được một ít ưu thế."

Thấy thế, Hồng Anh hỏi:

"Bất quá hiện tại nàng cũng không có ý định động thủ với chúng ta, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến đi."...

Lúc này Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh cũng đã trở lại.

Dù sao cũng là đệ tử bọn họ chọn trúng, qua khoảng thời gian này bọn họ sẽ phải chia tay.

Cho nên trong khoảng thời gian cuối cùng, đám người Diệp Thu Bạch cũng không suy nghĩ xem nên làm thế nào để giúp đệ tử tranh đoạt phiếu bầu mà dốc hết toàn lực bồi dưỡng đệ tử.

Trải qua trận thú triều, phiếu bầu của dân làng về cơ bản đã được quyết định.

"Ồ? Đại sư huynh đột phá tới Thần Hoàng cảnh? Xem ra lần này thu hoạch rất lớn."

Nghe Mục Phù Sinh và Diệp Thu Bạch nói vậy, sắc mặt mấy người đều hơi đổi.

"Vậy xem ra huyết mạch chi lực của Tà Ma Vực không phải chuyện nhỏ."

Diệp Thu Bạch gật đầu: "Ít nhất theo tình báo trước mắt thì là như vậy."

Sắc mặt Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh đều có chút ngưng trọng.

Mục Phù Sinh ở bên gật đầu phụ họa:

Giọng Diệp Thu Bạch có chút nặng nề.

"Thực lực vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta."

Còn chuyện cần làm nên bọn họ không thể mang theo những đệ tử chưa trưởng thành này bôn tẩu khắp nơi.

Tự nhiên phải dạy cho các đệ tử toàn bộ phương pháp tu đạo.

Con đường sau đó do các đệ tử tự mình đi.

Bởi vì sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân.

Chớp mắt đã đến ngày bỏ phiếu.

Các thôn dân tụ tập trước bốn tòa nhà đá, đám người Diệp Thu Bạch cũng mang theo đệ tử của mình xuất hiện ở đây.

Một lão giả trong đó đứng ra, người này chính là trưởng thôn Phúc Miếu thôn.

Chỉ thấy trưởng thôn cười nói:

"Tốt lắm, bốn tòa nhà đá đã lâu không có chủ nhân, lúc này đây chắc hẳn các vị đều đã có chính mình muốn tuyển người."

"Đây là bình thường, đừng cho rằng trị bệnh cứu người không thể so với ra trận giết địch."

Mộc Uyển Nhi nhìn thấu tất cả, ở bên cạnh mỉm cười giải thích:

Không biết vì sao mình nhận được nhiều phiếu như vậy!

Ngay cả Tiểu Thụ cũng ngơ ngác.

Khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là Tiểu Thụ.

Dù sao Từ Mộng cũng là người chỉ huy, là tướng tài, sau khi trải qua trận thú triều kia, tất cả mọi người đều thấy được năng lực lãnh đạo của Từ Mộng, tự nhiên số phiếu cũng cao.

Bốn người Ngưu Trọng bên cạnh Ngải Tuyết trrừng to hai mắt.

Không lâu sau, đã có kết quả.

Một tấm bảng được dựng lên, trên tấm bảng viết tên mấy người sẽ tham gia tranh đoạt.

Người xếp thứ năm, Mục Thích, hai mươi mốt phiếu.

Người thứ tư, Triệu Á, hai mươi bốn phiếu.

Người thứ ba, Trương Hạc, ba mươi mốt phiếu.

Đứng thứ hai là Tiểu Thụ, sáu mươi bảy phiếu.

Người thứ nhất là Từ Mộng, với một trăm lẻ bốn phiếu dẫn đầu!

Kết quả này có thể dự liệu được.

Ngược lại đám người Mục Thích có vẻ khẩn trương.

Đám người Diệp Thu Bạch nhìn cảnh này, không có phản ứng.

Hiển nhiên trong lòng bọn họ đã sớm chọn người.

Các thôn dân vừa nói vừa cười, nhưng cũng không do dự mà viết xuống tên vào phiếu bầu giao lên.

Các vị có thể viết tên người mà người các ngươi chọn lên giấy giao cho ta.

Dựa theo quy củ, trong tay mỗi người đều có một phiếu, ta làm trưởng thôn thì có ba phiếu.

"Có đôi khi hậu cần được bảo đảm cũng là mấu chốt làm nên thắng lợi!"

"Huống hồ ngươi cứu nhiều người như vậy, các thôn dân đều nhìn thấy."

Tiểu Thụ vội vàng hoảng hốt nói:

"Nhưng... Nhưng mà ta không có hứng thú tranh đoạt gì nha!"

Mộc Uyển Nhi nhún vai nói:

"Ngươi muốn làm gì thì làm, không bỏ mục tiêu là được."

Vì vậy Tiểu Thụ liền vui vẻ gật gật đầu, sau đó giơ tay lắc lư nói:

"Vậy... trưởng thôn, ta muốn bỏ quyền!"

Trưởng thôn nghe vậy sửng sốt.

Sắc mặt Vương Đan bên cạnh Ngải Tuyết trở nên khó coi.

Nàng vốn được Mộc Uyển Nhi nhìn trúng, vốn có thể trở thành đồ đệ của Mộc Uyển Nhi.

Nhưng hôm nay đừng nói vào bốn vị trí đầu, ngay cả tám vị trí đầu cũng không lọt!

Còn Tiểu Thụ thì sao?

Đi theo Mộc Uyển Nhi tu luyện lấy được vị trí thứ hai không nói, kết quả thứ mà người khác theo đuổi bị Tiểu Thụ nói một câu không có hứng thú rồi bỏ quyền?

Giờ phút này, trong lòng Vương Đan tràn ngập hối hận.

Nếu như lúc trước không chuyển sang làm môn hạ của Ngải Tuyết, như vậy giờ phút này vị trí thứ hai không phải là của nàng sao?

Bất quá giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng, Vương Đan đành phải nhận mệnh.

Bởi vì Tiểu Thụ bỏ quyền nên người thứ ba người thứ tư tự nhiên trở thành Triệu Á và Mục Thích.

Theo sát phía sau chính là Ngưu Trọng.

Số phiếu của Ngưu Trọng chỉ kém Mục Thích hai phiếu.

Ngưu Trọng đứng ra nhìn về phía Mục Thích, sắc mặt âm trầm nói:

"Dựa vào cái gì, thực lực của ta mạnh hơn ngươi nhiều, ngươi lại có nhiều hơn ta hai phiếu?"

Không chỉ vì sự khác biệt giữa hai phiếu bầu.

Ngưu Trọng không muốn thừa nhận một điểm, giữa Diệp Thu Bạch và Ngải Tuyết hắn đã lựa chọn Ngải Tuyết.

Nhưng hôm nay đệ tử Diệp Thu Bạch lại được nhiều phiếu bầu hơn hắn!

Kết quả này chẳng khắc nào một bàn tay vả bốp bốp vả vào mặt!

"Trưởng thôn, không phải ngươi còn chưa bỏ phiếu sao?"

Trưởng thôn gật đầu.

Ngưu Trọng trầm giọng nói:

"Ta muốn đánh một trận với Mục Thích, nếu như ta thắng, trưởng thôn liền bỏ phiếu cho ta đi!"

Trưởng thôn không có ý kiến, dù sao hắn vốn muốn bỏ phiếu cho Từ Mộng, giờ Từ Mộng không có chút áp lực trở thành người đứng đầu rồi, hắn có thể tùy ý.

Vì thế liền nhìn về phía Mục Thích, hỏi:

"Mục Thích, ngươi đồng ý không?"

Mục Thích nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch nói: "Ngươi tự quyết định là được."

Nghe vậy, Mục Thích gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định rút Ám Ma Kiếm ra, mũi kiếm chỉ về phía Ngưu Trọng, nói:

"Nếu lúc trước bại bởi ngươi, như vậy hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận