Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1176 - Mười năm trong đồ, bẫy rập kích phát!

. . . .

Hiện giờ Hồng Anh là người chưởng khống Phù Sinh Đồ.

Đương nhiên có một đặc tính của Phù Sinh Đồ cực kỳ thích hợp với đám người Diệp Thu Bạch hiện giờ, đó chính là tốc độ dòng thời gian trong đồ sẽ chậm hơn nhiều so với bên ngoài!

Bọn họ có thể ở bên trong tu luyện, bù đắp thời gian.

Dù sao cách thời điểm Tà Ma Vực đột phá trấn áp đã không còn xa...

Lúc này, thôn trưởng đi tới nói:

"Ngươi đã trở thành chủ nhân Phù Sinh Đồ, như vậy cũng có thể tùy tiện điều khiển người khác ra vào."

"Bất quá lão hủ cần nhắc nhở, nếu đã trở thành chủ nhân Phù Sinh Đồ, ngươi có thể dựa theo ý mình làm bất cứ chuyện gì, nhưng có một điểm..."

"Bất quá, xin hỏi tiền bối là?"

Ừ... Ý chính là quản gia, hoặc có thể nói là tồn tại như khí linh.

Lời này như đang ám chỉ gì đó.

"Lão hủ không có thân phận gì, chỉ là một người canh giữ Phù Sinh Đồ.

Nghe tối đây, Hồng Anh cũng nghiêm túc nói:

"Hiện tại các ngươi muốn ra ngoài sao?"

Nói tới đây thời điểm, sắc mặt thôn trưởng trở nên nghiêm túc:

Thế này mà nói không có thân phận gì?

"Yên tâm đi tiền bối, ta vốn sinh ra ở Phàm nhân giới, nơi này là gốc rễ của ta, có ai lại tự tay nhổ đi chính gốc rễ của mình?"

"Ngươi không thể làm bất kỳ chuyện gì bất lợi đối với Phàm nhân giới, nếu như phát hiện ngươi làm chuyện gì đó, lão hủ sẽ không tiếc mọi giá để Phù Sinh Đồ thoát ly khống chế, dù hủy diệt Phù Sinh Đồ cũng sẽ không tiếc!"

Thôn trưởng cười cười, nói:

"Chúng ta không ra ngoài, bất quá có vài người nên ra ngoài trước."

Chân mày Tân Hồng Y giật giật.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngải Tuyết, Khương Mộc cùng với Tân Hồng Y.

Khí linh của Tổ khí có thể bình thường sao?

Hồng Anh nhìn thoáng qua đám người Diệp Thu Bạch, lập tức lắc đầu cười nói:

Dứt lời, Hồng Anh thúc giục Phù Sinh Đồ đưa ba người ra ngoài.

Ngoài cổ chiến trường có hai vị phó điện chủ Thần Chủ cảnh trông coi, dù thế nào bọn họ cũng không có khả năng ở chỗ này đột phá tới Thần Chủ cảnh đi.

Trong mười năm này.

Sắc mặt Ngải Tuyết âm trầm, cũng không có tiếp lời mà là nói:

Chỉ sợ bây giờ cảnh giới kiếm đạo của Diệp Thu Bạch đã không kém Hỗn Nguyên Kiếm Chủ bao nhiêu...

"Các ngươi có muốn mang đệ tử ra ngoài không?"

Ninh Trần Tâm thì truyền đạo trong Phúc Miếu thôn, toàn bộ thôn dân đều gọi Ninh Trần Tâm một tiếng tiên sinh!

Chỉ kém một bước là có thể đột phá tới nửa bước Thần Chủ cảnh!

Hồng Anh đang củng cố cảnh giới, đồng thời tu luyện Đế Vương Lục và luân hồi đạo tắc.

"Các ngươi có ở chỗ này kéo dài thời gian cũng vô dụng, cho dù ở thêm bao lâu thì các ngươi còn có thể đưa Phù Sinh Đồ ra ngoài sao?"

Mấy người không lúc nào mà không tu luyện, cảm nhận được đạo tắc chi lực nồng hậu trong Phù Sinh Đồ!

Hiệu quả cũng cực kỳ cao!

Diệp Thu Bạch hậu tích bạc phát, đạo cơ vững chắc đến cực hạn. thành công đột phá tới Thần Hoàng cảnh hậu kỳ, đồng thời kiếm đạo cũng có đột phá không nhỏ.

"Đây không phải là chuyện các ngươi cần quan tâm."

Thế là bọn họ ở trong Phù Sinh Đồ mười năm, ngoại giới cũng đã qua mười ngày...

Kinh lịch nhiều chuyện trong cổ chiến trường như vậy, cảnh giới cũng đã vững chắc, nên thử đột phá.

Sau đó đám người Diệp Thu Bạch quyết định ở lại đây tu luyện vài năm, củng cố thực lực, thuận tiện đột phá một chút.

Cảnh giơi Nho đạo của bản thân hắn cũng tăng lên không ít, ít nhất có thực lực chống lại cường giả Thần Hoàng cảnh hậu kỳ.

Cảnh giới nhục thân của Tiểu Hắc đã đạt tới nửa bước Thần Chủ cảnh!

Thạch Sinh đột phá tới Thần Hoàng cảnh trung kỳ.

Còn Mục Phù Sinh thì sao?

Mục Phù Sinh cũng tiến bộ không nhỏ, bất quá rốt cuộc hắn có đột phá hay không không ai biết cả.

Dù sao Mục Phù Sinh đã tìm một địa phương có đầy đủ lôi đình đạo tắc để tu luyện, không ai biết hắn đạ tới cảnh giới nào rồi.

Bất quá với thiên phú nghịch thiên của Mục Phù Sinh, mọi người đều cho rằng chắc chắn tiểu tử này lại ẩn giấu thêm không ít át chủ bài...

Mộc Uyển Nhi luyện ra vô số đan dược trong vòng mười năm, nàng thông qua Đan Thánh Kinh bước vào Thần Hoàng cảnh hậu kỳ.

Phương Khung bước vào Thần Hoàng cảnh trung kỳ, thành công dung hợp trận pháp nguyên sơ cùng với Tiên duyên ảo trận, chôn vùi sát trận!

"Các ngươi đừng quên, phía sau Ma Vương Vực là âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông, nếu động thủ với Ma Vương Vực, có thể phải cân nhắc bọn họ một chút."

Tống Kiêu ở bên nhắc nhở:

"Tốt lắm, mục tiêu kế tiếp đã định rồi, chính là xông vào Ma Vương Vực!"

Bản thân hắn cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng.

Bây giờ đã biết thân phận, cũng biết nàng rất trọng yếu...

Không biết người kia đã xuất hiện trong trí nhớ của hắn không biết bao nhiêu lần.

Dù sao muốn đột phá nhanh chóng thì phương pháp tốt nhất chính là tham gia tranh đoạt truyền thừa, bí cảnh, tiến bộ trong thực chiến.

Nhưng ở chỗ này lẳng lặng tu luyện cũng có chỗ tốt.

Có thể củng cố đạo cơ, đồng thời tu luyện tâm cảnh.

"Được rồi, đã tới lúc chúng ta nên ra ngoài."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Bên ngoài còn có chuyện chờ chúng ta xử lý."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc đã đạt tới nửa bước Thần Chủ cảnh, đã có tư cách xông vào Ma Vương vực.

Tiểu Hắc gật đầu nói: "Ta muốn đi cứu một người."

Bất quá thời gian mười năm phá cảnh so với tốc độ trước đó vẫn chậm hơn không ít.

Tống Kiêu và Tưởng Thanh Loan liếc nhau... Được rồi, chút tiến bộ của chúng ta đừng lấy ra để phải mất mặt xấu hổ.

Nhưng khi nhìn thấy tốc độ tiến bộ của đám người Diệp Thu Bạch, rồi nhìn lại chính mình.

Như Tống Kiêu chỉ kém một bước nữa thôi là có thể bước vào Thần Hoàng cảnh hậu kỳ.

Tống Kiêu, Tưởng Thanh Loan cũng tiến bộ.

Mộ Tử Tình cũng có tiến bộ không nhỏ, đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới Thần Hoàng cảnh sơ kỳ.

Diệp Thu Bạch lại nở nụ cười:

"Địch ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối, bây giờ có Phù Sinh Đồ, chúng ta càng không sợ đối phương ra tay."

Tống Kiêu vui vẻ.

"Cũng đúng."

"Hơn nữa phỏng chừng Thần Chủ cũng sẽ không ngồi yên không để ý tới."

Thần chủ trong miệng Tống Kiêu tự nhiên là Hạo Thiên Thần Chủ.

Thảo luận xong, mọi người cáo biệt đệ tử của mình, trước hết để cho bọn họ ở lại Phù Sinh Đồ tu luyện, chờ xử lý xong chuyện rồi mới dẫn bọn họ ra ngoài.

Đợi sau khi truyền tống ra ngoài.

Bọn họ lại trở về Tổ Đế cung, đi theo con đường cũ.

Mục Phù Sinh buông thần hồn chi lực dò xét chung quanh, nói:

"Cẩn thận mấy người Giám Sát Thánh Điện và Tân Hồng Y.

E là bọn họ không có dễ dàng từ bỏ như vậy."

Tưởng Thanh Loan bất đắc dĩ nói:

"Lúc trước bọn họ cũng không phải là đối thủ của các ngươi, hiện tại tiến bộ nhiều như vậy, làm sao có thể là đối thủ của các ngươi chứ?"

"Cẩn thận một chút cũng không sai, lỡ như có trận pháp, phù triện hoặc mời ngoại viện thì làm sao bây giờ?"

Vừa nói xong, Mục Phù Sinh liền bất đắc dĩ nói: "A, ta mới nói xong!"

Từ vách đá hai bên bỗng có khí tức trận pháp bùng nổ!

Cũng không phải Mục Phù Sinh không có phát hiện mà là trên những trận pháp này có bày ra thủ đoạn che dấu khí tức thần hồn, thủ đoạn này cho dù là Mục Phù Sinh cũng khó có thể phát hiện khi ở xa, nhưng đến gần thì đã rơi vào phạm vi trận pháp.

Khí tức trận pháp phô thiên cái địa vây quanh đám người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận