Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1447: Kiếm thứ sáu, Tam Nguyên Hóa Thanh Kiếm!

Thấy đại pháo trên hải thuyền của Đới gia bị chặt đứt dễ dàng như bẻ gãy một khúc củi, tất cả mọi người trên hải thuyền Ngải gia đều sửng sốt.

Thật sự mà nói, mặc dù bọn họ đã biết Diệp Thu Bạch rất mạnh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy Diệp Thu Bạch ra tay.

Không ngờ thực lực của Diệp Thu Bạch lại mạnh như vậy.

Phải biết rằng, kiếm tu muốn tu luyện đến trình độ này thì càng hiếm có hơn so với người tu đạo ở các lĩnh vực khác.

Có thể nói, kiếm tu cũng tương đương với trận pháp sư hay luyện đan sư vậy, cũng là cần tình huống đặc biệt mới có thể tu luyện được.

Khó khăn chủ yếu chính là kiếm tu phải luôn vững tâm trên con đường mình đã chọn.

Trưởng lão Ngải gia vốn còn khó hiểu vì sao gia chủ lại đặt cược cả gia tộc lên người Diệp Thu Bạch, chấp nhận đắc tội với Đới gia để Ngải gia ở trong tình thế nguy hiểm như vậy.

Bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.

Mặc dù nói như vậy thì hơi tàn nhẫn, sẽ bị cho rằng là người máu lạnh chỉ biết dùng giết chóc để giải quyết.

Nếu lúc này ngươi mềm lòng buông tha cho đối phương, đợi đến khi ngươi nghèo túng hoặc lâm vào hiểm cảnh, đối phương sẽ không chút lưu tình mà chém giết ngươi!

Diệp Thu Bạch rút Vân Thương kiếm ra, nhẹ giọng nói: "Cứ tiếp tục đi theo là được, những thứ khác giao cho ta."

Không có đầu mối lợi ích hay là tình bằng hữu bền vững chống đỡ, trong tình huống đã kết thù với kẻ khác như thế này, chỉ cần dăm ba câu ngồi xuống từ từ nói chuyện là có thể giải quyết được sao?

Thấy hải thuyền của Đới gia nhanh chóng rời đi, không cần Diệp Thu Bạch nhắc nhở, hải thuyền của Ngải gia cũng theo sát phía sau.

Vân Thương kiếm trong tay Diệp Thu Bạch bắt đầu rung lên không ngừng.

Ngải Thủ Hiền có dã tâm, hắn không muốn dựa vào người khác và an phận với tình trạng hiện tại.

Muốn sống sót trong giới tu đạo này, muốn leo lên đến đỉnh cao nhất thì nhất định phải có tâm tính máu lạnh, thủ đoạn sắt đá vô tình.

Hai chiếc hải thuyền có đẳng cấp tương đương nhau, nhưng mà hải thuyền của Đới gia có sử dụng thêm tài liệu gia tăng tốc độ. Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa hai chiếc hải thuyền cũng chậm rãi bị kéo dài.

Hắn muốn đưa Ngải gia trở về đỉnh cao như xưa!

Nhưng giới tu đạo chính là như thế.

Theo tiếng kiếm minh vang đến tận chân trời.

Mặc dù hành vi xử sự của Diệp Thu Bạch không cẩn thận bằng Mục Phù Sinh, nhưng làm đồ đệ của Lục Trường Sinh, hắn cũng dần dần hiểu ra được rằng nếu đã trêu chọc vào thì phải triệt để loại bỏ hết mọi nguy hiểm tiềm tàng.

Trong ánh mắt kinh hãi của hai bên, Diệp Thu Bạch thản nhiên nói: "Thái Sơ Kiếm Kinh, kiếm thứ năm."

Diệp Thu Bạch cũng biết rõ điều này, cho nên hắn không có ý định buông tha cho thuyền của Đới gia.

Kiếm ý hội tụ trên Vân Thương kiếm, vào thời khắc này, thân kiếm rung lên từng đợt! Từng tiếng kiếm minh "ong ong" vang vọng khắp mảnh thiên địa này!

Đại trưởng lão Đới gia nhìn ba đạo trảm kích này đang nhanh chóng bay tới thì sắc mặt đại biến.

Vào khoảnh khắc ấy, bất kỳ nguồn sáng nào xung quanh hai chiếc hải thuyền này cũng biến mất hoàn toàn, chỉ có ánh sáng từ ba đạo trảm kích kia tỏa ra, chiếu sáng một vùng trời.

Như vậy thì hai đạo trảm kích khác sẽ chém hụt, ít nhất sẽ không đi đến kết cục thuyền hủy người vong.

Một kiếm này, trảm kích hóa thành ba đạo.

Sau đó, ba đạo trảm kích ấy đã dung hợp lại thành một trong chớp mắt, hội tụ thành một đạo trảm kích kinh thiên động địa, trực tiếp chém nát từng đạo Hải Long Quyển mà đại trưởng lão Đới gia phóng thích ra!

Câu nói vừa dứt, hai tay của Diệp Thu Bạch cầm lấy chuôi kiếm của Vân Thương kiếm, vung lên chém về phía hải thuyền của Đới gia!

Kiếm quang theo đà chém về phía phương xa, sau đó dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, cũng không biết đã chém tới nơi nào...

Ngay cả đại trưởng lão Đới gia cũng không thoát được.

Rồi biến hóa thành một đạo kiếm quang càn quét qua thiên địa, xuyên qua cả hải thuyền của Đới gia.

Trảm kích xuyên qua thiên địa, dường như hấp thu hết ánh sáng xung quanh.

Không thể không nói, ý tưởng của đại trưởng lão Đới gia rất hay.

Chỉ tiếc là...

Khóe miệng Diệp Thu Bạch khẽ nhếch lên, Vân Thương kiếm trong tay hắn rung lên, nói: "Tam Nguyên Hóa Thanh..."

Ba đạo trảm kích xẹt qua mặt biển, toàn bộ mặt biển bị tách ra thành ba khe vực.

Đại trưởng lão Đới gia muốn mạnh mẽ phá vỡ đạo trảm kích bên phải kia, sau đó để hải thuyền rẽ qua hướng đó chạy đi.

Sau đó, từng đạo Hải Long Quyển ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, đánh về phía đạo trảm kích bên phải!

Trong lúc đó, có vẻ như hắn đã đưa ra quyết định nào đó, hét lớn nói với người lái thuyền: "Rẽ qua phải với tốc độ cao nhất!"

Đồng thời, ở chính giữa thuyền của Đới gia,"Rầm" một tiếng vang thật lớn vọng lại!

Bắt đầu từ chính giữa, hải thuyền Đới gia bị chia ra làm hai!

Trùng hợp là đại trưởng lão Đới gia vừa đứng ở ngay giữa, cơ thể của hắn cũng bị chém ra làm hai, ngay cả thần hồn cũng vậy...

Cả hải thuyền bắt đầu chìm xuống.

Người trên thuyền phát ra tiếng kêu sợ hãi, lại bởi vì không thể ngự không trên biển mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân dần chìm xuống biển sâu mênh mông.

Cơ thể bị tách đôi của đại trưởng lão cũng chìm xuống, máu hòa vào đại dương...

Mùi máu đã thu hút các hải ma thú ở xung quanh kéo đến.

Mặt biển bắt đầu quay cuồng kịch liệt, người của Đới gia bơi chới với trong biển điên cuồng hét chói tai, không hề có sức lực chiến đấu trong nước, bị những hải ma thú mạnh mẽ to lớn kia cắn xé thành mảnh nhỏ...

Căn bản không có thời gian để phản ứng.

Diệp Thu Bạch không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: "Được rồi, người rảnh rỗi thì bắt đầu mổ xẻ đi. Nếu không đến lúc đó nhân lực không đủ."

Kiếm khí hóa nhu, kéo thi thể của sáu con hải ma thú kia lên hải thuyền.

Diệp Thu Bạch lập tức nắm chặt hư không.

Sáu luồng lưu quang bay ra, xuyên qua đầu sáu con hải ma thú.

Canh Kim kiếm hạp khẽ run lên.

Thế nhưng còn chưa đụng vào hải thuyền thì Diệp Thu Bạch đã chỉ kiếm tới.

Ngải Chi chạy đến bên cạnh Diệp Thu Bạch, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng, lo lắng nói: "Diệp đại ca, bây giờ nên làm gì?"

Diệp Thu Bạch vỗ vỗ cánh tay Ngải Chi, ý bảo nàng bỏ ra, sau đó nói: "Giao cho ta là được rồi. Vừa lúc Ngải gia các ngươi đang thiếu tài nguyên."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải chi sửng sốt.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch cầm Vân Thương kiếm, chỉ lên phía trên.

Kiếm vực bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, phạm vi co rút dần về mười dặm xung quanh hải thuyền của Ngải gia.

Trong kiếm vực, kiếm ý ngưng tụ vô cùng nồng đậm và sắc bén!

Có sáu con hải ma thú Thần Chủ cảnh lao ra khỏi mặt biển!

Va chạm về phía hải thuyền của Ngải gia!

Bọn chúng muốn đánh nát hải thuyền, khiến cho người trên thuyền rơi xuống biển thành đồ ăn cho chúng.

Trưởng lão Ngải gia cũng đã thấy được, vẻ mặt không khỏi xám xịt.

Diệp Thu Bạch nhìn những bóng đen đang bơi xung quanh thuyền của Ngải gia, cau mày nói: "Xem ra không còn kịp rồi."

Nhưng rõ ràng là Diệp Thu Bạch không biết đến điều này, hoặc là nói hắn không quen với chuyện này.

Khi truy đuổi trong biển thì mọi người đều tuân theo một nhận thức chung, đó là cho dù có hận thù đến mấy thì cũng sẽ không dễ dàng giết người, mà đã giết người rồi thì phải tiêu hủy thi thể, không được để máu của đối phương rơi vào trong biển.

Một lượng máu lớn hòa vào trong biển sẽ đưa đến rất nhiều hải ma thú, nếu bọn họ còn ở lại thì sẽ hoàn toàn bị bao vây!

Trưởng lão Ngải gia thấy cảnh như thế thì hoảng sợ nói: "Nhanh chóng rời khỏi khu vực này!"

Hắn cũng nhìn về phía trưởng lão Ngải gia đang đứng bên cạnh, nói: "Ngươi cũng thế."

Trưởng lão Ngải gia hơi bất ngờ những rồi cũng cười bồi làm theo.

Không còn cách nào khác, ai bảo hiện giờ bọn họ đều phải dựa vào Diệp tiền bối cơ chứ?

Huống chi Diệp Thu Bạch đã đánh bắt nhiều tài nguyên cho bọn họ như vậy, cho dù bảo hắn làm công việc này thì hắn cũng nguyện ý làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận