Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1607: Thu phục Thất tinh Bạch Hổ tộc

Đơn giản mà nói, đó chính là Lục Trường Sinh đã hứa sẽ cung cấp đan dược, trận pháp để nâng cao thực lực của Thất tinh Bạch Hổ tộc.

Hứa Dạ Minh cũng sẽ lập lời thề thiên đạo, tuyệt đối không ra lệnh cho bọn họ phải làm chuyện gì tự hủy hoại căn cơ.

Đương nhiên... Chuyện sau này ai mà biết được?

Lúc Lục Trường Sinh nói ra thì không có bất kỳ áp lực nào trong lòng, nhưng dường như lão tổ và tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc đã bị dao động... Sự cảnh giác trong mắt đã bắt đầu dần buông lỏng.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi là muốn cai quản toàn bộ tứ đại thú tộc. Nếu như cũng đưa ra điều kiện như vậy cho tam đại thú tộc khác thì ngươi có thể gánh được sao?" Tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc nghi ngờ hỏi.

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.

Dù sao đan dược hắn đã nghiên cứu phát minh ra lúc trước còn chất một đống lớn, chứa đầy hết bảy tám chục cái không gian giới chỉ rồi.

Đến lúc đó tùy tiện cho là được.

Lục Trường Sinh có thực lực.

Thường khi mỗi một lần đại kiếp đến, đều sẽ có vô số thế lực cỡ trung và nhỏ, thậm chí rất nhiều thế lực đỉnh cao bị hủy diệt.

Nhưng mà... Lấy đệ tử của hắn làm chủ đạo? Nhìn có vẻ đều có thiên phú yêu nghiệt, nhưng cũng không thể trưởng thành nhanh chóng trong thời gian ngắn được!

Với cảnh giới của lão hiện tại mà không thể nhìn thấu được Lục Trường Sinh sâu cạn ra sao, điều này đã đủ chứng minh tính chân thật trong câu nói đó của Lục Trường Sinh.

Nhưng mà đối với Thất tinh Bạch Hổ tộc mà nói, lời nói của Lục Trường Sinh vô cùng hấp dẫn, tuy nhiên còn chưa đến mức để bọn họ thần phục một Nhân tộc.

Sau khi đã cân nhắc mọi chuyện cẩn thận, lão tổ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: "Ta đồng ý."

Huống hồ...

Nhưng nếu có thể chống chọi qua đại kiếp thì nội tình có thể được gia tăng trên diện rộng.

Mặc dù bọn họ cũng đoán được không bao lâu nữa sẽ xảy ra đại kiếp.

Thực lực của bọn họ tăng lên thì Hứa Dạ Minh cũng có được ích lợi.

Mặc dù lão tổ bị thương đến căn nguyên, nhưng cuối cùng cảnh giới vẫn còn đó, nhãn lực vẫn như năm xưa không suy giảm đi.

Lão tổ không trả lời tộc trưởng, chỉ nhìn Lục Trường Sinh nói: "Chỉ cần các hạ không quên những gì mình cam kết là được rồi."

Đối với lão tổ mà nói, thứ hấp dẫn duy nhất đó chính là Lục Trường Sinh nói trong đại kiếp sẽ đảm bảo cho tộc của bọn họ không bị diệt vong.

Lục Trường Sinh dang tay ra nói: "Nếu các ngươi đã bằng lòng phò tá cho Hứa Dạ Minh, hắn là đệ tử của ta, đương nhiên ta sẽ không bỏ mặc chuyện của hắn."

Nhìn lại thực lực của Lục Trường Sinh, cho dù bọn họ không đồng ý đi chăng nữa, chỉ sợ sẽ không nhận được chỗ tốt gì mà có khi đối phương còn không vui, ra tay tiêu diệt của Thất tinh Bạch Hổ tộc bọn họ.

Tộc trưởng ở bên cạnh nghe vậy thì giật mình, vội vàng nói: "Lão tổ, ngài nên suy nghĩ lại đi... Chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho các tộc nhân và cả những thú tộc khác bất mãn!"

"Chút thương thế này cần chuẩn bị cái gì sao?"

"Được rồi, trước tiên chữa trị thương thế của ngươi đã." Lục Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài.

Khoảng một nén nhang sau.

Lại nhiều thêm một đạo nhân quả... Có vẻ như tình hình đã đi lệch hướng so với mục tiêu sống an phận lười biếng lúc đầu của hắn rồi.

"Chẳng lẽ đàm phán thất bại rồi?"

Lúc nói, trong lòng Lục Trường Sinh âm thầm thở dài một tiếng.

Dáng vẻ già nua dĩ vãng đã không còn.

Bây giờ lão tổ có thân hình thẳng tắp, vẻ đục ngầu ảm đạm trong mắt đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Khi những tộc nhân Thất tinh Bạch Hổ tộc đã bày ra tư thế chiến đấu thì lại thấy lão tổ từ trong đó bước ra.

Nhưng mà dựa theo tình huống bây giờ, quả thật không có cách nào tránh được.

Trận pháp kết giới ngăn cách chậm rãi tan biến.

Mà bên trong, một luồng uy áp ngập trời đột nhiên bộc phát ra ngoài!

Thần sắc của tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biến đổi, luồng uy áp này cường đại hơn gấp mấy lần so với tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc!

Lão tổ ngẩn người hỏi: "Không cần chuẩn bị gì sao?"

Cường giả Vực Thần cảnh đỉnh phong bị thương đến căn nguyên... Mà ngươi nói là chút thương thế?...

Lão tổ và tộc trưởng: "..."

Lục Trường Sinh hỏi lại, còn không khó bằng một nửa so với lần dung hợp huyết mạch của Hoàng Thiên lúc trước.

Mà luồng uy áp ngập trời này cũng là do lão tổ phóng ra.

Khi lão tổ bước ra thì đột nhiên ngửa đầu cất tiếng cười to, tiếng cười chấn động như tiếng sấm vang, khiến cho tầng mây trên không trung cũng bị đánh tan.

Thương thế của lão tổ đã khôi phục rồi?

Thấy cảnh này, những tộc nhân của Thất tinh Bạch Hổ tộc đều có vẻ mặt vui mừng.

Còn Tuần Lưu của Cùng Kỳ tộc lại có vẻ mặt ngưng trọng.

Chỉ có ánh mắt của Kỳ Ngộ và Tất Viêm là vẫn bình tĩnh, giống như trong lòng đã có quyết định nào đó.

Cường giả đẳng cấp như vậy bị trọng thương, vậy mà chỉ trong một nén nhanh đã có thể chữa lành.

Người có thực lực như vậy, đương nhiên có thể ôm đùi thì phải ôm đùi.

Về phần kiêu ngạo tự tôn gì đó quét sang một bên.

Mà lúc này, Tất Viêm đột nhiên đứng dậy nói: "Tiền bối, đi đến Tất Phương tộc chúng ta trước đi."

Đi cùng với lão tổ Thất tinh Bạch Hổ thì có thể khiến cho tam đại thú tộc còn lại e ngại hơn.

Lục Trường Sinh suy nghĩ rồi cũng nhẹ gật đầu.

Nghe Lục Trường Sinh nói vậy, lão tổ chủ động nói: "Vậy để lão hủ đi theo tiền bối."

Lục Trường Sinh nói: "Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, chuyện còn lại đợi ta đến ba thế lực còn lại rồi tính."

Nghe vậy, những tộc nhân đang muốn phản đối cũng chỉ đành ngậm miệng lại.

Lục Trường Sinh vội vàng kéo Hứa Dạ Minh đến, để Hứa Dạ Minh đứng trước mặt mình, sau đó nói: "Nghe đệ tử ta phân công là được rồi."

Đừng có chuyện gì cũng tìm đến hắn.

Lão tổ không phản bác, đối với lão mà nói, ai là lão đại cũng không quan trọng, chủ yếu là có thể dựa vào chiếc thuyền Lục Trường Sinh này.

Tộc trưởng ở bên cạnh thấy thế chỉ thở dài rồi cũng quỳ một chân xuống với Lục Trường Sinh.

Phía sau, tất cả người của Thất tinh Bạch Hổ tộc thấy cảnh này đều có vẻ mặt kinh hãi.

Không ngờ rằng lão tổ và tộc trưởng lại thật sự bằng lòng trở thành thế lực phụ thuộc cho một Nhân tộc.

Bạch Kiêu cắn răng lớn tiếng nói: "Lão tổ, tộc trưởng, đối phương là Nhân tộc mà!"

Lão tổ quay đầu lại nghiêm giọng nói: "Đừng để lão hủ lặp lại, sau này Thất tinh Bạch Hổ tộc chính là thế lực phụ thuộc của bọn họ!"

"Nếu như có người kháng lệnh, xử lý theo tộc quy!"

Vào lúc này, lão tổ của Thất tinh Bạch Hổ tộc đột nhiên quay người, hướng về Lục Trường Sinh quỳ một chân xuống, vẻ mặt cung kính nói: "Sau này Thất tinh Bạch Hổ tộc chính là thế lực phụ thuộc của các hạ. Nếu như có việc, tùy quân ra lệnh!"

Chỉ cần có thể dựa vào chiếc thuyền Lục Trường Sinh này, có lẽ sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho tộc của bọn họ.

Trong lòng Tất Viêm và Kỳ Ngộ đều có chung một suy nghĩ.

Cũng không thể tưởng tượng được trong tộc mình sẽ xuất hiện một nhân vật như vị diện chi tử được chứ?

Nếu như không nghĩ ra cách nào đó, không dùng biện pháp quyết liệt thì không thể thay đổi được.

Có đôi khi giới hạn cao nhất cũng chỉ như vậy.

Kỳ Ngộ vừa định bước ra nói lời tương tự, thấy Tất Viêm đã đi ra trước thì đành thu hồi bước chân, cắn răng thầm nói: "Tốc độ của tên điểu nhân này vẫn nhanh như vậy..."

Lục Trường Sinh nhìn Tất Viêm nói: "A? Ngươi bằng lòng để thế lực của ngươi quy thuận dưới trướng đệ tử ta?"

Tất Viêm cười nói: "Tiền bối thực lực cao cường, đệ tử đều có thiên phú kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa còn có thể điều khiển Sơn Hải Kinh. Nếu như Tất Phương tộc có thể đi theo tiền bối, vậy càng được nhiều lợi ích hơn, tiến xa hơn."

Phía sau, Hoàng Thiên nói: "Tiểu tử này có đầu óc đó."

Mục Phù Sinh ở bên cạnh cũng phụ họa gật đầu:

"Đúng thế, chủ động gia nhập và bị ép phải gia nhập là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dù sao kiểu gì cũng bị sư tôn thu phục, chủ động nói ra còn có thể tạo thiện cảm đối với sư tôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận