Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 261 - Hư không cự thú

Âm thanh không giống như tiếng người mà giống tiếng thú rống!

Tiếng rống hóa thành sóng âm truyền khắp khắp Man hoang giới vực!

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Tất cả đều cảm thấy kinh hãi!

Đây là thứ gì?

Đám người Hồng Anh cũng khẽ nhíu mày, linh khí trong cơ thể bắt đầu sôi trào.

Chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Ứng phó với thứ không rõ đang tới gần.

Tựa như muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong hắc động này có thứ gì.

Thân hình to lớn của nó đang dùng một tốc độ cực nhanh hướng về bên này!

Từ đầu tới cuối ánh mắt của Lục Trường Sinh vẫn hướng về phía hắc động không gian.

Bên trong hắc động có một con cự thú vô cùng khổng lồ dẫm đạp trên không gian loạn lưu.

Là quái vật kia sao?

Con cự thú này lại là sinh vật gì?

Khổng Giang Hàn cũng nhìn thẳng vào trong hắc động không gian.

Mà bên trên đầu con cự thú lại có một bóng người áo đen đang đứng thẳng.

Nhưng mà sao loại quái vật này có thể xuất hiện ở không gian giới vực vĩ độ thấp?

Chẳng lẽ...

Với thực lực của Lục Trường Sinh thì hắn có thể nhìn thấy được.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Khổng Giang Hàn.

Ánh mắt thâm thúy.

Hẳn là không phải mới đúng.

Là ai?

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ đây là chuẩn bị phía sau của đối phương?

Nếu dựa theo tốc độ này thì e là không gian ở Man hoang giới vực sẽ hoàn toàn hư hỏng!

Hắc động không gian vốn càng lúc càng la rộng.

Đáng tiếc là hiệu quả cực nhỏ.

Vì phòng ngừa bất kỳ tình huống nào.

Chẳng lẽ đối phương là tồn tại phía trên Đế cảnh?

Lục Trường Sinh suy nghĩ, từ trong thân thể của hắn có một bóng mờ tách ra rồi vọt về phía Thảo Đường!

Tiếng rống từ trong hắc động truyền ra càng tới gần Man hoang giới vực hơn.

Lúc này.

Nếu như vậy thì có lẽ chuyện hôm nay sẽ mất khống chế...

Lục Trường Sinh tính dọn Cửu U Hoàng Tuyền đại trận tới đây...

Tốc độ vết nứt lan rộng vẫn không có giảm bớt!

Trong lòng quốc sư cũng cảm thấy kinh hãi dị thường.

Ngay cả thực lực Bán Đế cảnh đều không thể ngăn cản không gian bị xé rách?

Cá vết nứt không gian chung quanh nó đang không ngừng kéo dài!

Quốc sư cũng phát hiện vấn đề này, lập tức liên thủ người Cửu Thiên Bộ, lấy thực lực bản thân để ổn định không gian!

Hậu quả không dám tưởng tượng!

Đến lúc đó, không gian loạn lưu sẽ tạo thành gió lốc không gian thổi quét cả đại lục.

Mọi người cũng có thể nhìn thấy bên trong hắc động có có một con cự thú vô cùng khổng lồ, tứ chi dẫm đạp trên không gian!

Lúc ẩn lúc hiện!

Đồng tử của Khổng Giang Hàn bỗng nhiên co rụt lại.

Hắn từng thấy loại cự thú này bên trên sách cổ.

Đây là một loại cự thú sinh tồn trong không gian.

Nhưng không gian giới vực vĩ độ thấp vĩ độ thấp tuyệt đối không cách nào sinh ra loại cự thú này!

"Hư không cự thú..."

Khổng Giang Hàn sợ hãi, run rẩy lên tiếng!

Khi tiếng nói vừa dứt thì...

Trong cái miệng thật lớn mọc ra hai chiếc răng nanh khổng lồ.

Toàn bộ cái đầu đều thuần một màu tím đen.

Rốt cuộc đầu cự thú cũng thò ra khỏi hắc động.

Mọi người đều kinh hãi nhìn xem một màn này.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Giống như trời muốn sập vậy.

Bỗng nhiên nứt toạc trong khoảnh khắc này.

Vô số trận pháp phong ấn vốn tồn tại trên thiên lộ cũng ầm ầm tiêu tán!

Không chịu nổi một kích!

Ngay sau đó cái chân thứ hai cũng xuất hiện!

Không gian vỡ vụn!

Khí lãng không ngừng tác động đến hoàn cảnh xung quanh.

Tầng mây bị khí lãng thổi tan.

Giờ phút này, tiếng động lớn vang vọng quanh quẩn Man hoang giới vực.

Vạn vật đều run rẩy không ngừng!

Thiên lộ rốt cuộc không cách nào chịu nổi nữa.

Khi mà cái chân này ra khỏi hắc động.

Chỉ một cái chân mà đã to lớn như thế rồi?

Chân thú thô to, có thể nói là lớn hơn đế đô của Vân Hoàng đế quốc và Vân Hoàng thành không ít!

Từ trong hắc động không gian có một chân thú thò ra!

Ầm!

Bề mặt da của nó có vô số vảy màu đen!

Những cái vảy giống như có thể tự mình hô hấp, không nhúc nhích.

Đồng thời giữa hai con mắt tròn xoe của nó còn có một cái sừng nhọn tựa như trụ chống trời.

Quanh sừng nhọn có gió lốc không gian không ngừng cuồn cuộn.

Hơi thở nó tản ra khiến cho người ta phải sợ hãi!

Chỉ thấy con cự thú này mở miệng ra.

Một ngụm hơi thở tràn ngập lôi đình chi lực phun trào.

Từng luồng lôi điện màu xanh lam lấp léo...

Tiếng sấm rền mãnh liệt truyền khắp toàn bộ Man hoang giới vực!

Không gian bắt đầu rung động, nứt ra!

Đây chỉ là mới thò một cái đầu và hai cái chân ra thôi.

Vậy mà trông đã như chiếm cứ hết nửa phiến không trung.

Như màn đêm đang buông xuống.

Tất cả mọi người vừa kinh hãi vừa thầm nghĩ trong lòng.

Nếu toàn bộ thân thể của con cự thú không biết tên này xuất hiện.

Như vậy phương giới vực này có thể chứa nổi nó hay không đây?

Sắc mặt Khổng Giang Hàn càng trắng hơn, khó coi hơn, kèm theo sự hoảng hốt.

Hắn xác định đây chính là Hư không cự thú!

Loại cự thú này ra đời trong không gian ở giới vực vĩ độ trung và vĩ độ cao.

Lấy gió lốc không gian để phát triển.

Lấy giới vực chi tâm làm thức ăn!

Mỗi một giới vực rơi vào hủy diệt trên cơ bản đều có bóng dáng của Hư không cự thú!

Một con Hư không cự thú ấu niên có thể dùng một cái tát chụp chết một tên cường giả Đế cảnh.

Còn Hư không cự thú thành niên thì Khổng Giang Hàn cũng không biết thực lực của chúng như thế nào.

Hắn chỉ biết, ngay cả cường giả ở giới vực vĩ độ trung, thậm chí là giới vực vĩ độ cao đều cực kỳ kiêng kị Hư không cự thú!

Nhưng mà sao loại tồn tại khủng bố này lại xuất hiện ở không gian vĩ độ thấp?

Khi Khổng Giang Hàn ngẩng đầu nhìn thì đồng tử trong mắt bỗng nhiên co rụt lại!

Trên đầu hư khôn cự thú đầu có một bóng người đang yên lặng đứng đó!

Hư không cự thú sẽ bị một nhân loại thuần phục sao?

Sao có thể?!

Lục Trường Sinh cũng nhìn chằm chằm người áo đen đang đứng trên đầu cự thú.

Bởi vì hắn phát hiện người nọ cũng đang quan sát mình.

Hai người cách không quan sát lẫn nhau.

Không ai ra tay trước cả.

Lúc này.

Hư không cự thú ngừng đi chuyển.

Người áo đen đứng trên cái đầu thật lớn cũng mở miệng nói: "Ngươi... Rất không tồi."

Rất không tồi?

Ai?

Mọi người nhìn theo ánh mắt của bóng người áo đen, chậm rãi dời đến trên người Lục Trường Sinh.

Người này đến vì Lục Trường Sinh?

"Ngươi không nên ở một giới vực cấp thấp như thế này, có hứng thú gia nhập vào chúng ta hay không?"

"Gia nhập các ngươi?"

Lục Trường Sinh không suy nghĩ một chút nào, lập tức từ chối.

"Thôi bỏ đi, ta chỉ muốn ở nơi này trải qua cuộc sống nhàn nhã mà thôi."

"Còn nữa, thật ra ta rất yếu..."

Mấy người Thảo Đường: "..."

Khổng Giang Hàn: "..."

Người Thiên Linh giới vực: "..."

Quân liên minh: "..."

Đại ca, ngươi nói cái gì đó?

Một người độc chiến tám tên cường giả Đế cảnh.

Giết chết bốn tên, trọng thương bốn tên.

Đây là yếu mà ngươi nói?

Hành vi của ngươi đã không thể gọi là khiêm tốn.

Nói là trang bức cũng đã không đủ để hình dung hành vi này!

Diệp Thu Bạch trợn trắng mắt nói: "Sư tôn lại nữa rồi."

Lục Trường Sinh cười nói: "Cho nên ngươi đừng có mời ta."

Người áo đen cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Ngay cả ta là ai, lệ thuộc thế lực như thế nào ngươi cũng chưa biết mà đã từ chối rồi, thật sự không hối hận sao?"

Lục Trường Sinh vội vàng lắc đầu.

"Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi là ai, ta cũng không có hứng thú."

Nói giỡn!

Nếu biết được danh tính và thế lực của đối phương thì không đã kết nhân quả rồi sao?

Xem bộ dạng tên này không giống như một người tốt lành gì, không chừng sẽ kéo Lục Trường Sinh hắn đây vào phiền phức nào đó.

Đến lúc đó còn có thể tiếp tục yên tĩnh sống qua ngày?
Bạn cần đăng nhập để bình luận